“Chị Giản Đan, em có thể gọi chị như vậy được không? Xưa giờ em luôn ước ao mình có một người chị gái để cùng nhau đi dạo phố, cùng đi mua quần áo, cùng đi ăn, anh trai em chỉ biết học thôi chả bao giờ đi chung với em hết, từ ngày mai em sẽ dẫn chị ra ngoài chơi.”
Vẻ ngoài của Triệu Tử Du có vẻ hơi nghiêng về phía Tiền Di, cũng là một tiểu mỹ nữ, mặc bộ váy liền không tay màu đỏ vô cùng trong sáng lại yểu điệu.
Cô ta hay tỏ vẻ nũng nịu để chiếm tiện nghi của người khác, ỷ bản thân mình nhỏ hơn nên kiếp trước cô ta đã chiếm được kha khá của hồi môn của mẹ Giản Đan từ trong tay cô.
Giản Đan hào phóng gật đầu,
“Không thành vấn đề, ngày mai chị muốn ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt sẽ ra ngoài đi dạo với em! Có một số việc chị muốn bàn bạc lại với Ba nữa.”
Nói xong hướng mắt về phía Triệu Mục Phong, Triệu Mục Phong biết ý của Giản Đan nên chỉ gật đầu nói:
“Ừ, để chị con nghỉ ngơi, quen thuộc hoàn cảnh ở nhà sau đó con hãy dẫn chị con đi chơi, không ai đoạt của con đâu mà lo.”
Triệu Tử Du ngoan ngoãn gật đầu:
“Được rồi! Vậy nghe Baba.”
Cả nhà thân mật ngồi ăn bữa cơm đoàn viên sau đó ăn tráng miệng bánh ngọt.
Triệu Mục Phong hỏi thăm sinh hoạt với tình hình học tập mấy năm gần đây của Giản Đan, thỉnh thoảng Tử Du chen vào điều tiết không khí, chỉ có Triệu Tử Hàn tương đối im lặng, ngồi một lát mặt đã trắng bệch, bị Tiền Di khuyên mới về phòng nghỉ ngơi.
Bắt đầu từ lúc đó Tiền Di liền thất thần, tinh thần không tập trung, Giản Đan cười nhạt:
“Dì Tiền không cần phải bồi cháu mãi thế đâu, để Tử Du đi tản bộ loanh quanh trong viện với cháu là được rồi, cháu thấy mặt Tử Hàn trông không được tốt lắm cho lắm, có phải có chỗ nào không thoải mái không, dì đi xem thử đi.”
Chính chủ đã nói như vậy rồi nên những người khác không hề có dị nghị gì, Triệu Mục Phong nháy mắt với Triệu Tử Du sau đó cùng Tiền Di lên lầu đi thăm Triệu Tử Hàn.
Triệu Tử Du thì lại thân thiết khoát tay Giản Đan ra hoa viên đi dạo nhân tiện hoàn thành nhiệm vụ mà Ba cô ta giao cho.
Phía sau biệt thự là một khu vườn nhỏ, chính giữa có một cái đình bát giác để hóng gió, ngay góc vườn sau có một nhà kính trồng hoa nho nhỏ, Tử Du dắt Giản Đan vào tham quan.
“Đây là hoa do Mẹ em chăm bón, bà thích hoa Trà lắm nên có trồng vài loại giống mới, hiện giờ tỷ lệ sống khá cao, hằng năm nhà em đều tổ chức tiệc thưởng hoa, tiếc ghê tiệc năm nay đã tổ chức mất tiêu rồi, nhưng mà chị có thể tham gia vào năm sau.”
“Không sao, sau này còn có cơ hội.”
Giản Đan miệng thì đồng ý còn trong lòng lại nghĩ đến ý nghĩa của hoa Trà: biểu tượng của tình yêu lý tưởng, phẩm tính khiêm tốn, cao khiết.
Hoa Trà trắng tượng trưng cho tình yêu trong sáng, tinh khiết; Hoa Trà đỏ là biểu tượng cho vẻ quyến rũ xinh đẹp bẩm sinh; Hoa Trà hồng đại biểu cho sự đáng yêu, ngoài ra còn là biểu tượng của tình yêu hạnh phúc.
Ý nghĩa đều tốt đẹp nhưng mà trông không có vẻ gì giống với Tiền Di cả.
Lát sau Triệu Tử Du dẫn Giản Đan tới ngồi ở bàn đá trong đình bát giác, đợi người làm dọn hoa quả trái cây xong mới bắt đầu câu được câu không nói chuyện.
“Haiz!” Tử Du thở dài, Giản Đan cười hì hì hỏi:
“Sao thế? Còn nhỏ mà đã học thở dài rồi sao?”
“Chị, chị không biết đâu, nửa năm nay không khí trong nhà vẫn luôn ảm đạm, em lại không có ai để chia sẻ hết trơn. Có chị em mới có người nói chuyện nhưng mà chị đừng có nói với ai là do em nói nha chứ không thì Baba nhất định sẽ la em.”
Nói cười đùa giỡn khiến người ta có cảm giác cô gái này chỉ là đứa bé đang lén cha mẹ nói bậy, sẽ không khiến người khác phản cảm.
“Sao thế? Nói nghe thử xem nào!”
“Chị, em nghe lén được, đến Mẹ em em cũng chưa kể luôn á! Chị nhất định phải giữ bí mật nhé.”
Giản Đan gật đầu, chờ nghe bí mật kinh thiên động địa của cô ta.
“Xí nghiệp Triệu thị nửa năm nay đang gặp trục trặc, khó khăn lắm Baba nhờ chú Hai với cô Ba mới vất vả an ổn chút thì đột nhiên lần kiểm tra sức khoẻ gia đình vừa rồi phát hiện anh Hai bị bệnh, bệnh gì thì Ba Mẹ không có nói với em, chỉ nói có một cổ đông trong công ty có thể giúp đỡ. Nhưng mà cổ đông này muốn lấy cổ phần của Triệu thị để trao đổi, em nghe Baba nói nếu từ bỏ cổ phần thì sẽ không còn là cổ đông lớn nhất nữa, sẽ không thể làm chủ tịch được nữa nên em cũng đang sầu lắm, mà trong tay em không có tiền nên không biết làm sao để giúp Ba Mẹ với anh Hai.”
Nghe Tử Du nói xong cái gọi là ‘bí mật’, trong lòng Giản Đan lại không có chút gợn sóng nào, nói những thứ này đều để làm bước đệm khai vị, trọng điểm ở khúc sau vì thế cô giả vờ lo lắng nói:
“Nghiêm trọng vậy à? Để mai chị hỏi Ba thử xem chị có thể giúp được gì không, được rồi, em không cần lo lắng, chuyện gì cũng có cách giải quyết, hiện tại vẫn nên tập trung vào việc để Tử Hàn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, những chuyện khác không cần chúng ta nhọc lòng.”
Triệu Tử Du nghe vậy gật đầu liên tục, sau buổi nói chuyện hai người đều đạt mục đích nên tự về phòng của mỗi người.
Sau khi về tới phòng dành cho khách, Giản Đan lấy quần áo tắm rửa từ vali hành lý ra rồi bước vào phòng tắm, mở vòi nước chảy ở bồn tắm đồng thời khuếch tán thần thức ra khắp phòng, phát hiện một cái camera mini ở ngay đầu hướng gió của điều hòa chính trong phòng.
Trong phòng tắm không có camera, sau đó thần thức kéo dài ra mới phát hiện những người vốn nên đang ở trong phòng của mình nghỉ ngơi giờ phút này đều tụ lại chung một chỗ.
Trong thư phòng của Triệu Mục Phong, ông ta đang ngồi ghế chủ vị ngay bàn gỗ hoa lê dùng để tiếp khách, bên cạnh theo thứ tự là những người còn lại, ông ta gõ tay vịn của ghế, nhìn người nhà nói:
“Mọi người thấy sao?”
Tiền Di tỏ vẻ khinh thường:
“Con nhóc còn chưa mọc đủ lông thì có thể nhảy nhót cái gì?”
“Có vẻ Giản Đan dễ dãi lắm, vừa rồi con dụ nó thì cách nói chuyện của nó giống như những gì chúng ta đã điều tra, nó tới đây thì cũng chỉ gọi điện cho con nhỏ bần dân Đỗ Yên Nhiên thôi.”
Biểu cảm của Triệu Tử Du không khác gì Tiền Di.
Triệu Tử Hàn lại lắc đầu nói:
“Khó nói, con nhìn không thấu, nó nói chuyện làm việc giọt nước không lọt!”
“Ừ, Ba biết rồi, xem biểu hiện ngày mai của nó ra sao rồi chúng ta lại quyết định tiếp theo sẽ làm gì, yên tâm đi Tử Hàn, có Baba đây, tuyệt đối sẽ không để con bị thương dù chỉ một chút.”
Nghe đến đó trái tim của Giản Đan hơi hơi đau đớn sau đó đờ đẫn, đã trải qua một lần rồi sao lại khó xử bản thân lần nữa.