Giản Đan vừa nghe điện thoại vừa ra ngoài phòng khách, uống ly nước giải khát sau đó tiếp tục trấn an Đỗ Yên Nhiên.
“Giản Đan, có cần tôi đi với cậu không? Đi để tiếp thêm sức mạnh cho cậu, tôi sợ cậu bị thiệt á! Bao nhiêu năm không liên hệ mà bây giờ lại nhớ tới đứa con gái là cậu, chuyện này chắc chắn có cổ quái!”
Đỗ Yên Nhiên ở đầu dây bên kia phân tích đạo lý rõ ràng.
Bị Đỗ Yên Nhiên nói đúng rồi, là Chồn chúc tết Gà chứ gì nữa!
“Không sao đâu Yên Nhiên, cậu yên tâm đi, tôi hẹn bọn họ ở nơi công cộng, ngay gần Cục Công An gần nhà tôi nè, có việc gì thì tôi sẽ tìm chú Cảnh Sát ngay, với lại nói gì thì nói đây cũng là chuyện riêng nhà tôi nên không tiện dẫn cậu đi theo.”
“Vậy được rồi, cậu phải cẩn thận nhé, có gì thì nhất định phải nói cho tôi biết đó!”
Đối diện truyền đến giọng nói rầu rĩ của Đỗ Yên Nhiên.
“Yên tâm đi! Tôi đâu có gạt cậu chuyện gì đâu! Chờ tôi tìm hiểu xem có chuyện gì rồi sẽ kể lại kỹ càng tỉ mỉ cho cậu sau. Được rồi được rồi! Đừng có buồn rầu nữa mà, chúc cậu sinh nhật vui vẻ trước nha, moah moah!”
“Tốt, chúng ta giữ liên lạc nha, có chuyện gì thì nhất định phải gọi điện thoại cho tôi đó.”
Giản Đan cúp máy sau đó gọi ngay cho Văn phòng Luật Sư:
“Xin chào, có phải Luật Sư Từ đấy không ạ? Cháu là Giản Đan, là người sáng nay cô gọi điện báo, cháu muốn hẹn chiều nay đến xử lý di sản của mẹ cháu.”
“Được ạ, được ạ, cháu biết rồi, sẽ mang theo đầy đủ giấy tờ đến ạ, hẹn gặp cô chiều nay, tạm biệt!”
“Phù” Giản Đan thở phảo nhẹ nhõm một hơi sau đó vội vàng dọn dẹp, thay một cái váy cotton không tay màu trắng dài đến mắt cá chân, lấy giấy tờ bỏ vào túi, ra ngoài lên xe taxi đến văn phòng luật.
Bước vào văn phòng rộng rãi sáng sủa, nhân viên ở quầy tiếp tân dịu dàng nhỏ nhẹ hỏi:
“Kính chào quý khách, quý khách có yêu cầu xử lý nghiệp vụ gì vậy ạ, có hẹn trước không ạ? Có cần tôi đề cử Luật Sư cho chị không ạ?”
“Chào chị, em có hẹn trước rồi, hẹn Luật Sư Từ Trân.”
“Tốt, xin mời đi hướng này.”
“Cảm ơn.”
Giản Đan bước vào văn phòng của Luật Sư Từ, Luật Sư Từ đã chuẩn bị sẵn tất cả các văn kiện cần ký tên sau đó nghiêm túc thẩm tra đối chiếu chứng minh, sổ hộ khẩu cùng các giấy tờ có liên quan mà Giản Đan mang đến, photo làm bản sao lưu, nhanh chóng hoàn thành tất cả các thủ tục, giao cho Giản Đan một phong bì cùng với một đơn nhận hàng của ngân hàng.
Giản Đan mở túi ra, trong đó có một cái chìa khóa, giống như kiếp trước di sản của mẹ cô được gửi ở ngân hàng, cần phải có chứng minh, giấy tờ thừa kế từ Luật Sư với tờ đơn nhận hàng của ngân hàng để nhận.
Sau khi kiểm tra Giản Đan ký tên xác nhận, cất hết giấy tờ vào túi hồ sơ rồi bắt xe đến thẳng ngân hàng.
Giản Đan vào ngân hàng tìm Giám Đốc trực ban, cung cấp tài liệu chứng minh, lãnh số thứ tự rồi được đưa đến gian chứa hàng của ngân hàng.
Giám Đốc đi cùng với Bảo Vệ mở cửa gian chứa hàng, tới ngăn gửi đồ đắt tiền, trước mắt là hàng loạt ô vuông chứa đồ, Giám Đốc dẫn cô đến trước cửa ô số bảy mươi bảy.
Giản Đan và Giám Đốc phải cùng nhau cắm chìa khóa vào ổ khóa tương ứng, phải vặn chìa khóa cùng một lúc mới mở được cửa ngăn chứa, Giám Đốc cẩn thận lấy rương giữ đồ ra, dẫn Giản Đan vào phòng khách, đợi Giản Đan ngồi ổn định rồi mới mở rương ra trước mặt cô.
Giản Đan xem thử thì thấy không có gì khác biệt so với kiếp trước.
Ở trong rương phía trên cùng là một hộp trang sức lót vải nhung hồng, mở ra thì bên trong là bộ ngọc trụy với khuyên tai Bạch Ngọc Lan.
Sau khi lấy ra thì tầng thứ hai là một cái hộp gỗ khắc hoa, bên trong là một miếng ngọc bài, phía trên không có hoa văn hay chữ viết gì, dài chín centimet ngang ba centimet, theo tỉ lệ thì có vẻ như nó chỉ là một miếng ngọc bài trắng xanh hết sức bình thường.
Tầng thứ ba là mấy thỏi vàng nhỏ bằng ngón út, sắp thành hai tầng tổng cộng hai mươi thỏi, sau khi xem xong Giản Đan thở phào một hơi.
“Cô Giản, mời cô kiểm tra đối chiếu, nếu không có vấn đề gì thì xin hãy ký vào giấy xác nhận này sau đó có thể mang đồ về.”
“Vâng, không có vấn đề gì cả. Đưa giấy xác nhận cho tôi để tôi kiểm tra ký tên xác nhận.”
Giản Đan nhận danh sách vật gửi, xem lại một lần nữa, sau khi xác định không có sai sót gì thì ký tên ở cột người nhận rồi trả lại cho Giám Đốc.
“Tốt. Thưa cô Giản Đan, ở chỗ chúng tôi còn có một phong thư lúc sinh thời Giản nữ sĩ đã gửi lại đây, mời cô cũng ký nhận luôn.”
“Hả?” Sao lại còn có thư? Kiếp trước không có thấy lá thư này.
Nhận phong bì thư từ tay Giám Đốc, bên trên có dòng chữ ‘Gửi con gái Giản Đan’, là nét chữ của mẹ cô, dịu dàng thanh tú cực kỳ giống tính cách của bà.
Giản Đan run rẩy xé mở phong bì ra, trong đó có một lá thư với một chiếc chìa khóa, chìa khóa cũng là chìa khóa quầy gửi đồ ở ngân hàng này, giống như chiếc chìa khóa lúc nãy chỉ khác dãy số mà thôi, Giản Đan có rất nhiều nghi ngờ nên vội vàng đọc lá thư.