Sáng hôm sau chúng tôi tiếp tục ra ngoài nhưng chúng tôi kinh hãi phát hiện.
Mọi thứ như đang lặp lại, những thứ hôm qua chúng tôi đang nhìn thấy đang lập lại lần nữa.
Mọi thứ cứ như một thước phim không ngừng chiếu lại như vậy trong vài hôm.
Khiến chúng tôi vô cùng lo lắng, sợ hãi.
Thậm chí tên Hoa Tâm đã bắt đầu trở nên không thể phân rõ ngày đêm.
Tinh thần suy sụp.
Hắn cứ liên tục lẩm bẩm những câu hỏi vô nghĩa.
"Bây giờ là mấy giờ.
Làm thế nào để rời khỏi đây.
Đây chắc chỉ là một giấc mơ phải không?"
Tôi bất giác hỏi:
"Tại sao lại thế chứ?"
Kiếm Tâm bất giác cười lớn.
"Đúng, là tại sao."
Hoa tâm thì ngơ ngác.
"Tại sao là tại sao."
Thanh tuyết thì như đã hiểu ra hỏi Kiếm Tâm.
"Ý anh là tại sao."
Kiếm Tâm gật đầu.
"Đúng. chính là tại sao.
Tại sao chính là tại sao."
Tôi và Hoa Tâm thì ngơ ngác chẳng hiểu gì.
"Cái gì mà cứ tại sao, tại sao."
Lúc này thấy có gì đó không đúng Kiếm Tâm mới giải thích:
"Hai đứa không nhớ câu thét của chàng trai lúc chết à?
Tất cả những thứ diễn ra trong ngôi làng này đều xoay quanh câu chuyện của chàng trai mà khi chàng ta nói "tại sao" thì dường như mọi thứ kết thúc.
Nhiệm vụ của chúng ta là giúp tìm ra ai đã kẻ chết cô gái kia và chân tướng sự việc.
Khi đó linh hồn anh ta sẽ siêu thoát, việc còn lại sẽ đơn giản hơn nhiều."
Hoa Tâm gãi đầu.
"Không phải con rắn đã cắn cô gái sao?"
Tôi gõ đầu hắn.
"Con rắn ở đó rất có thể là có người để vào.
Hiểu chưa?"
Hoa Tâm bị gõ đâu thì bắt đầu nổi khùng nhảy sang đánh nhau với tôi.
"Sao ngươi cốc ta?"
Tôi không yếu thế.
"Vì do ngươi ngốc."
"Hoàng Thao thôi, ta cốc chết ngươi."
"Giỏi thì lại đây, ai sợ ai."
Đấy, ma quỷ nó đáng sợ ở chỗ khi nó còn một phần lí trí là như vậy đấy.
Một chút chấp niệm, một chút du͙© vọиɠ, một chút thù hằn, tham lam đều có thể sinh ra một con ma không những cường đại mà còn khó đối phó.
Nếu chỉ là đám yêu quái, hay những con ma, con quỷ chỉ còn oán khí thì chỉ cần chém cái là xong chứ cái đám vẫn còn hồn phách, tâm niệm chưa dứt như này thì chúng nào có hiện hữu cho ta chém.
Nó có hồn phách nên nó có thể ẩn vào bất kì ai, bất kì vật gì chứ không phải chỉ còn bản năng gϊếŧ chóc, bản năng làm những việc giống khi lúc sống.
Hôm trước con ma đối đầu với Lý gia chủ biết sử dụng kĩ năng cũng là một con ma có hồn phách.
Nó đã bầy mưu kế, thống lĩnh ma quỷ tiêu diệt con người.
Chỉ cần tiêu diệt càng nhiều thì tu vi sẽ tăng trưởng càng nhanh.
Chúng tôi quyết đi thu thập thôn tin, hi vọng tìm được kẻ đã thả con rắn vào phòng của cô gái.
Hôm sau, chúng tôi chỉ đi theo ánh mắt của chú rể.
Sáng sớm khi thức dậy anh ta luôn tươi cười, chuẩn bị mọi thứ để sang đón cô dâu, thậm chí anh ta cũng đích thân trang trí lại phòng tân hôn một lần nữa.
Khi đi ra ngoài nhà chính thì bố mẹ anh ta cũng tỏ ra bình thường, có lẽ bố mẹ anh ta không thích vị con dâu này vì gia cảnh quá nghèo.
Tuy nhiên họ hàng thân thiết lại rất nhiệt tình, ai cũng vui vẻ chúc mừng anh.
Có một cô gái cũng tới chúc mừng và cha mẹ anh ta có vẻ rất thích cô ta.
Thậm chí họ còn nói.
"Nhẽ ra hôm nay là ngày vui của con.
Chúng ta rất lấy làm xấu hổ."
Cô gái chỉ nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt rồi nở nụ cười.
"Không sao, đây là quyết định của anh ấy, con tôn trọng nó."
Đây là một điểm khả nghi đầu tiên mà chúng tôi phát hiện.
Sau đó anh ta chuẩn bị mọi thứ như bình thường.
Mọi người cùng nhau đi sang nhà cô dâu.
Lúc này bên đường ai cũng tỏ ra vui vẻ chúc mừng.
Ấy vậy mà trong một quán rượu ở xa vẫn có một thanh niên đang uống rượu.
Chú rể cũng nhìn chàng trai đó rất lâu còn tỏ ra đắc thắng.
Tới nhà cô dâu thì mọi người cũng vào làm lễ bình thường cũng không có hình ảnh gì đặc biệt.
Sau đó cả hai gia đình đều quay trở lại nhà chú rể để uống rượu.
Trên đường về không hề thấy thanh niên một mình uống rượu kia đâu.
Về đến nhà chú rể mọi người bắt đầu nhập tiệc.
Cỗ bàn ăn uống rất linh đình đầy đủ xôi, gà.
Cô dâu, chú rể bắt đầu đi chào hỏi từng mâm.
Chợt chú rẻ liền hỏi?
"Có ai thấy Vu Nam đâu không?"
Lúc này có một thanh niên chỉ về phía góc sân.
"Hắn đang uống rượu trong kia kìa, cái thằng này bình thường ít nói không ngờ lại là một con sâu rượu."
Chú rể liền không khách sáo đi qua chào hỏi người tên Vu Nam trước.
Thì ra hắn chính là thanh niên uống rượu trong quán mà trước đó chúng tôi thấy.
Thời điểm này hắn đã say mèm không còn tỉnh táo.
Chú rể cầm chen rượu cụng ly với Vu Nam mà rằng.
"Cảm ơn cậu đã chăm sóc cho Mỹ Châu, tôi biết cậu cũng yêu cô ấy nhưng tôi và cô ấy yêu nhau.
Tôi không hi vọng cô ấy buồn.
Vì thế mong cậu đừng quá thân thiết cũng như quá xa lánh cô ấy."
Người tên Vu Nam nghe vậy cũng chỉ cười khổ.
"Haha, tôi và cô ấy quen nhau " hự" từ bé.
Cậu đột " hự" nhiên chen chân.
Cậu biết tôi yêu cô ấy "hự" nhiều như thế "hự" nào không.
Cậu ngoài "hự" giàu có hơn tôi "hự" thì cậu có cái gì."
Chú rể tuy giành chiến thắng trong cuộc chiến tình cảm nhưng là người ăn học nên vẫn nhẹ nhàng đáp lại.
"Tôi biết, chính vì thế hôm nay tôi tới đây xin lấy chén rượu này tạ lỗi với cậu.
Sau này nếu cậu cần giúp gì cứ nói với tôi."
Vu Nam xua tay từ chối.
"Thôi, thôi! Hự, dù sao cũng chúc hai người hạnh phúc.
Hự, coi như tôi xui xẻo thôi.
Hự!"
Hai người uống với nhau vài chén rồi chú rể lại quay qua các vị hương thân phụ lão chào hỏi.
Khi quay vào anh ta lại tới gặp cha mẹ anh ta.
Cha mẹ anh ta cũng đang đón tiếp mọi người.
Thấy chú rể thì bố anh ta liền hỏi.
"Con có thấy con bé Băng Tâm đâu không?"
Chú rể nhìn quanh rồi nói.
"Con không thấy, chắc cô ấy đi đâu đó thôi."
Cha anh ta lại thở dài.
"Nhìn bà con đông đủ như thế này mà lại không phải đám cưới của mình chắc con bé đau khổ lắm."
Rồi ông lại quay sang vợ.
"Bà đi tìm xem con bé đâu, đừng để nó khóc lóc nhiều quá."
Mẹ chú rể nghe vậy thì lập tức đặt chén rượu xuống.
"Rồi. Để tôi đi.
Nếu nó làm dâu có phải tốt hơn không, hai nhà đều môn đăng hộ đối.
Cha nó còn là trưởng làng bên."
Rồi bà ta lại đưa mắt nhìn con dâu ra vẻ không hài lòng sau đó mới rời đi.
Một lúc sau vị phu nhân quay trở lại cùng cô gái Băng Tâm.
Hai người đều không vui, cô gái kia thì vẻ mặt vô cùng biến sắc như là đã gặp phải quỷ vậy.
Mọi người lại tiếp tục vui vẻ uống rượu.
Mẹ chú rể cáo lễ với bà con.
"Xin lỗi mọi người, tôi sức khỏe không được tốt xin phép cùng con nhỏ Băng Tâm vào phòng trong trước.
Mọi người cứ ăn uống tự nhiên như ở nhà nhé."
Mọi người nghe vậy thì cũng khách sáo chào hỏi vài câu.
Tất cả ăn uống no say cho đến tận đêm muộn và chúng tôi vẫn không thấy có gì bất thường xảy ra.