Ảnh Giới

Chương 33: Linh Hồn Đột Phá Ngưng Thần

Sau một buổi sáng tĩnh dưỡng tôi đã cảm thấy khá hơn.

Đặc biệt là linh hồn đã đậm đắc rất nhiều.

Có lẽ linh hồn tôi đã đạt tới trang thái bán ngưng thần rồi.

Tôi mỉm cười sung sướиɠ.

Tôi quyết định đi ra ngoài phố thu thập nguyên đan của đám yêu ma.

Bước ra ngoài lý gia, trong thành lúc này đều là một đống đổ nát.

Người dân sống sót đang nhanh chóng thu dọn, có người vui có người buồn.

Người vui vì bắt được vàng, bạc, có người buồn vì nhà tan cửa nát, người thân ly biệt.

Đám yêu ma đều được thu dọn và mổ xẻ lấy đồ hữu ích.

Ví dụ gỗ của đám ma cây thì cứng rắn như sắt, móng của chuột tinh thì là kim loại cực kì chân quý.

Da hổ trành cũng không tệ.

Tuyệt nhiên chỉ có đám yêu đan do đám yêu ma ngưng kết là không ai thèm vì chỉ một hai hôm nữa linh khí trong đó sẽ tán hết chỉ còn lại một đống vứt đi.

Tôi nhanh chóng thu thập, tôi sau trận chiến đã nhận ra khả năng của mình là có thể nhanh chóng hấp thu đám yêu đan này bổ xung sức mạnh.

Nói là hấp thụ toàn bộ thì cũng chẳng phải.

Linh lực chủ yếu chỉ đi qua cơ thể tôi rèn luyện thân thể tôi mà thôi.

Chứ tôi không có hấp thụ linh lực đó.

Chỉ có linh hồn của tôi là được lợi nhất.

Nó sẽ không ngừng được tẩy lễ mà mạnh hơn.

Sau khi nhờ người đưa hết đám yêu đan này về Lý gia.

Không ngờ nó nhiều bằng cả một căn nhà rộng mà Lý gia cho chúng tôi ở.

Thấy tôi đem đống đồ đó về thì Hoa Tâm đòi cầm đem đi bắn bi.

"Ê, Hoàng Thao.

Đem nhiều bi về làm gì thế.

Cho ta mấy viên đi chơi nhé."

Nghe vậy tôi kiêm quyết từ chối.

"Ngoài kia có nhiều thứ hay hơn nhiều, Ngươi ra mà xem.

Người ta đang tranh nhau nhặt kìa."

"Thật á, sao ngươi không nói sớm.

Giờ ra chậm thì còn cái nịt rồi."

Thế là hắn nhanh chân chạy đi ra ngoài.

Công nhận cái cảm giác bảo bối đầy đất, nhặt mỏi tay không hết nó sướиɠ lắm.

Ở kiếp trước tôi cũng được trải nghiệm cái cảm giác đi nhặt trứng khắp đồng.

Cảm giác nó phê như con tê tê.

Kiếm Tâm thấy đống yêu đan cũng hỏi.

"Con lấy mấy viên đàn này làm gì thế?"

Tôi cũng chỉ trả lời qua loa.

"Con định nghiên cứu một chút thôi, không có gì đâu ạ."

Kiếm Tâm gật đầu, không hỏi gì thêm rồi rời đi.

Kiếm Tâm hôm trước cũng đấu với vài con phá khí kì nên cũng bị thương.

Hắn kiếm một chỗ trong Lý gia tĩnh dưỡng.

Như vậy chỉ còn mình tôi ở lại.

Tôi nằm giữa đống yêu đan mà cưới nên đắc ý.

"Haha, sau khi hấp thụ hết đám yêu đan này ta sẽ đật tới cấp độ hóa thần.

Đến lúc đó cả Kiếm Tâm, Thanh Tuyết cũng không phải đối thủ của ta.

Ta sẽ có thể mạnh như Lý gia chủ haha."

Vậy là trong hai ngày tiếp theo tôi cắm đầu cắm cổ hấp thụ yêu đan.

Linh lực cuồn cuộn trong đó chạy qua cơ thể tôi giúp linh hồn tôi không ngừng đề thăng.

Nhưng có vẻ tôi quá lạc quan.

Dù đã hấp thụ hết đống yêu đan đó thì linh hồn tôi mới chỉ ổn định ở cảnh giới ngưng thần.

Sức chiến đấu cũng đã có thể ngang với phá khí sơ kì.

Không có Ngưng Đan nên tôi cũng không thể bước tiếp cảnh giới tiếp theo.

Nhưng không sao, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng.

Tôi mỉm cười thỏa mãn.

Nếu là người thường thì cả đống linh đan này cũng không bằng một cây sâm ngàn năm vì khả năng hấp thụ của cơ thể người có hạn chưa kể hạn chế về linh căn khiến họ chỉ có thể hấp thụ linh lực bên ngoài tương thích.

Còn tôi thì giống như chỉ hấp thụ cái tinh hoa nhất còn linh lực cứ để nó chảy qua rèn luyện cơ thể mà thôi.

Tôi tiếp tục ở lại Lý Gia một tháng, đón tết tại nơi đây, cố gắng học tập một vài võ kĩ, kiếm pháp, thương pháp của lý gia.

Nói chung thừa còn hơn thiếu.

Tôi cũng phát hiện ra rằng linh hồn càng cường đại thì năng lực lưu trữ càng nhanh, càng lớn.

Việc học tập của tôi vô cùng đơn giản cũng như những thiên tài khác nhưng thứ quan trọng vẫn là cảm ngộ chứ không phải lý thuyết.

Mọi quyển võ kĩ đều có một mục đó là cảm ngộ và định hướng phát triển của người tạo ra nó cho người khác cảm nhận.

Ví dụ quyển bộ pháp "du long bộ" kia thì tuy đơn giản nhưng lại bao hàm sự cảm ngộ cực cao.

Với bộ pháp kia nếu luyện đến cảnh giới cao nhất phối hợp với tốc độ cơ thể thì gần như có thể né tránh hết thảy.

Đây chính là điểm đặc biệt của công pháp ở thế giới này.

Tôi hàng ngày đều cố gắng miệt mài học tập.

Chẳng máy chốc không khí tết lại tới.

Ngoài đường người ta đang súng sính quần áo đẹp đi dạo phố.

Tôi để ý có rất nhiều kiểu quần áo đặc sắc.

Có quần áo giao lĩnh, có trực lĩnh, có tứ điên, có nhật bình, có ngũ thân và cả áo dài truyền thống.

Nó cũng mang rất nhiều màu sắc theo phong cách của quần áo thổ cẩm chứ không đơn điệu như thời hiện đại.

Tôi bất giác lại nhớ nhà.

Đây là tết đầu tiên tôi xa gia đình.

Mọi năm ở trên núi tôi vẫn được lì xì, quần áo mới.

Nhà cũng có chút đào rừng, cũng sắm sửa nhưng so với ở nơi thành thị như Đại La thành thì không nhộn nhịp bằng.

Cuộc sống người dân đã trở lại bình thường, mọi người nhanh chóng quên đi sự mất mát.

Dù sao trong thế giới này chuyện đó quá đỗi thường xuyên.

Nhiệm vụ nay của họ là sống tốt, sinh sôi nảy nở để duy trì sự phồn thịnh.

Nhà Lý gia cũng sắm sửa cho chúng tôi không ít, chúng tôi cũng được thưởng thức đủ thứ sơn hào mỹ vị voi chín ngà, gà chín cựa.

Những thứ này tưởng chừng chỉ có trong truyền thuyết, trong cổ tích nhưng ở thế giới này cũng không phải không có.

Chúng là những con vật được linh khí bồi dưỡng nên xảy ra sự đột biến như vậy.

Một tháng sau chúng tôi quyết định lên đường đi trừ ma diệt đạo cho những vùng đất ngoài kia.

Hi vọng một, hai năm nữa loài người lại có thể sinh sôi nảy nở ở đó.

Chúng tôi đến nói lời tạm biệt Lý gia chủ.

Kiếm Tâm mở lời:

"Cảm ơn Lý gia chủ đã giúp đỡ trong thời gian qua.

Nay cuộc sống người dân đã trở lại, chúng tôi cũng cần phải tiếp tục con đường trừ ma vệ đạo.

Nay xin được cáo biệt với Lý gia chủ.

Chúc Lý gia ngày càng phát triển."

Lần này Thanh Tuyết cũng xin đi theo.

"Cha, Mẹ xin cho phép con gái cũng được đi theo họ để trừ gian diệt ác.

Mong cha mẹ hiểu cho con gái bất hiếu."

Cha Thanh Tuyết thở dài.

Ông hiểu đây là lựa chọn của con gái.

Ông cũng không thể giữ nó bên mình cả đời.

Ông xoay người nói lại:

"Nhớ thỉnh thoảng quay về thăm nhà."

Mẹ Thanh Tuyết cũng sụt sùi.

"Con đi đường nhớ giữ gìn sức khỏe, mẹ biết con cũng có ước nguyện riêng của mình, chỉ là mẹ không lỡ thôi."

Rồi bà lại nhìn Kiếm Tâm.

"Tên nhóc cậu nhớ chăm sóc tốt cho con bé, nó mà có bị gầy đi cân nào thì cậu chết với tôi."

Thanh Tuyết nghe vậy thì xấu hổ cúi đầu đáp.

"Dạ."

Kiếm Tâm thì chẳng hiểu mô tê gì thì chỉ "ơ a" rồi gãi đầu, gãi tai.

Thương thế của Thanh Tuyết cũng đã khỏi không sai biệt lắm nên cha mẹ cô cũng không quá lo lắng.

Hoa Tâm nhận được mẹ nuôi nên có vẻ không nỡ nhưng trên con đường tu đạo nếu không có cảm ngộ rất khó tiến xa được.

Hắn chạy tới ôm mẹ của Thanh Tuyết.

"Mẹ nuôi, con không muốn xa người hu hu."

Lý phu nhân cốc hắn một cái.

"Thôi đi ông tướng, bớt diễn lại."

Hoa Tâm nghe vậy cười khì khì rồi cũng theo chúng tôi cất bước đi xa.

Hoa Tâm nay cũng đạt Tụ Khí đỉnh phong rồi.

Hắn cần cảm ngộ để có thể đột phá Phá Khí kì.

Nếu trước Phá Khí thì ai cũng như ai thì khi đạt Phá Khi kì việc cảm nhận năng lực của cá nhân vô cùng quan trọng.

Nếu có thể điều khiển phóng xuất linh khí sẽ quyết định phương thức tu luyện cũng như kĩ năng bản thân.

Hoa Tâm hơn tôi một tuổi nay cũng đa 13 tuổi rồi.

13 tuổi mà Ngưng Khí kì đỉnh phong cũng là một thiên tài.

Tôi cũng thắc mắc không biết linh căn của hắn là gì bởi trước Phá Khí kì gần như chẳng ai sử dụng võ kĩ thuộc tính cả.

Tôi bèn dò hỏi hắn.

"Người sắp đạt Phá Khí kì rồi thì đã chuẩn bị tu luyện võ kĩ gì chưa?"

Hoa Tâm cũng không thèm giấu giếm.

"Ta định tu luyện thiên la địa chưởng."

Vậy là tôi đã có đáp án.

"Vậy linh căn của ngươi là mộc thuộc tính phải không?"

"Ừ, ta họ lưu, tên ta có một chữ hoa bởi họ của ta đa phần là linh căn hệ mộc."

Nghe Hoa Tâm nói vật tôi bất cười.

"Haha, thảo nào hoa hoa công tử cứ bám lấy Thanh Tuyết tỉ."

Nghe vậy hắn đỏ mặt lườm tôi.

"Con chó chết nhà ngươi."

Rồi hắn lại nói:

"Mà ngươi cũng không tệ.

Không có linh căn mà lương lực cũng không yếu nha."

Nghe vậy tôi cười trừ.

"Hì hì, may mắn, may mắn thôi."

Tôi nhanh chóng đánh trống lảng.

"Mà thiên la địa chưởng có mạnh không thế."

Hoa Tâm bắt đầu thao thao bất tuyệt.

"Thiên la địa chưởng là một môn công pháp thiên về khống chế.

Chưởng pháp được tung ra ngoài nhưng không hề bộc phát mà duy trì và ta có thể điều khiển nó.

Nó giống như hỏa ngục và thủy ngục khi trước Gia Bảo và Lý gia chủ sử dụng.

Nhưng mộc thuộc tính sẽ tinh diệu hơn nhiều."

Nghe vậy tôi cũng rất mong chờ lúc hắn luyện thành môn công pháp này.

Tôi cũng tự hỏi.

"không biết người không có linh căn như tôi có thể luyện công pháp định hình như vậy hay không? Hài!"