Ảnh Giới

Chương 26: Rèn Thương Kiếm

Lúc này Cha của thanh tuyết mới nói:

"Cám ơn các vị đã cứu giúp con gái ta, để cảm kích quý vị ở đây ta mấy miếng lệnh bài.

Nó đại diện cho Lý mỗ.

Có cái lệnh bài này mọi chi tiêu ăn ở của các vị Lý mỗ sẽ chi trả.

Thậm chí nếu có xung đột lý mỗ cũng có thể đứng ra giải quyết."

Mẹ của của Thanh Tuyết cũng tỏ ý cảm kích thậm chí còn mời chúng tôi ở lại trong Lý Gia.

"Các vị xin hãy ở lại Lý gia vài bữa để chúng tôi làm tròn trách nhiệm chủ nhà."

Tên Hoa Tâm thấy vậy thì vội vàng đồng ý.

"Cảm ơn mẹ nuôi nhiều!"

Lúc này chúng tôi cũng không tiện từ chối.

"Dạ được, làm phiền gia chủ rồi."

Sau một ngày nghỉ ngơi chúng tôi cũng được Thanh Tuyết dẫn đi thăm quan Đại La thành.

Nghe nói thành trì là một tòa đại trận, dù cho cổng thành có bị công phá thì nếu vào thành mà không biết đường thì cũng sẽ bị lạc, chỉ có thể đi lòng vòng.

Hơn thế trong thành linh khí cũng được hội tụ.

Càng gần trung tâm thành thì linh khí càng dồi dào.

Chúng tôi thử cảm nhận thì quả đúng là như vậy.

Chúng tôi đi một vòng xem đủ thứ, rất nhiều đồ ăn ngon, trang sức độc lạ, linh dược và vũ khí.

Thấy vậy tôi mới nhớ là bản thân mình vẫn chưa cón một món vũ khí tiện tay.

Kiếm Tâm và Thanh Tuyết đều dùng kiếm, Hoa Tâm cũng có một thanh đoản kiếm rất vừa tay còn tôi thì chỉ có một thanh kiếm cùi mà lúc trước Kiếm Tâm cho mượn.

Tôi ngỏ ý muốn đi tìm một món binh khí vừa tay.

Chúng tôi đi một vòng thì chẳng có món nào vừa mắt cả.

Về cơ bản vũ khí là những kim loại quý .

được rèn đúc, nó có khả năng dẫn đạo năng lượng.

Nếu có trong tay một thanh kiếm ta sẽ dễ dàng phát ra công kích định hướng đồng thời giữ được độ sắc bén giống như kiếm.

Kiếm nó giống như một cái khuôn cho linh lực vậy.

Thương kích cũng như vậy nhưng kiếm vẫn là vũ khí được ưa chuộng nhất.

Chúng tôi được Thanh Tuyết dẫn đến một tiệm rèn.

"Nếu mọi người không tìm được vũ khí mình mong muốn thì có thể đến đây rèn.

Đây là chỗ rèn vũ khí giỏi nhất thành Đại La đó."

Lúc này tôi mới nhìn vào trong tiệm.

Trong đó là một vị lão già râu tóc bạc phơ, lão nhìn chúng tôi vào hớn hở.

"Lão có thể giúp gì cho quý khách."

Tôi nhanh nhảu đáp.

"Cháu muốn có một thanh vũ khí vừa tay, xin ông giúp đỡ ạ."

"Được, xin mời quý khách vào đây."

"Đây là những vũ khí đắc ý nhất của ta đó."

Ông vừa nói vừa chỉ chỉ tay về một số món vũ khí mà giới thiệu.

Sau đó ông cũng nói qua rất nhiều vũ khí ông sưu tầm nhưng tôi vẫn không ưng ý.

"Xin lỗi ông, thực sự thì cháu không thấy món vũ khí nào phù hợp ạ"

"Ài, thằng nhóc này đúng là khó chiều thật mà.

1000 vàng, đúng 1000 vàng ta sẽ chế tạo riêng cho nhóc một món vũ khí đến khi nào ưng ý thì thôi. Sao hả?"

Ông ta nói nhưng vẻ khó chịu hiện rõ.

Tôi nghe tới cái giá đó thì ngỡ người.

"Đắt vậy ạ?"

Lao nghe vậy thì xoay người vào trong ra đều không muốn tiếp chúng tôi nữa rồi nói.

"Lão già rồi, không còn hứng thú chế tạo binh khí nữa, nếu cảm thấy giá đó hợp lí thì ta làm. Không thì thôi."

Tôi quay ra nhìn Thanh Tuyết, bởi trong người tôi cũng không còn nhiều bạc.

Trên đường đi chúng tôi đã giúp đỡ nhiều người, số tiền kiếm được đã tiêu gần hết.

"Không Thành vấn đề."

Thấy anh mắt của tôi thì Thanh tuyết cười cười, sảng khoái đáp ứng.

Một lúc sau lão thợ rèn đem ra một đống kim loại cho tôi chọn:

"Trọng thiết kim loại có trọng lượng lớn có thể giúp đỡ luyện thể, gia tăng công kích.

Hoàng kim huyền thiết sẽ có thể tán mỏng, ma cương thiết có thể thôn phệ linh khí, huyền kim thiết cứng rắn, thanh phi thiết có thể dễ dàng định hướng, hồng tơ thiết rất nhẹ.

Nhóc thích như nào?"

Sau một hồi suy nghĩ tôi đã đem bản thiết kế kiếp trước của tôi cho lão xem.

Dù sao là đàn ông ai chẳng có một thời tưởng tượng ra vũ khí cho bản thân hay là cơ giáp các kiểu.

Vũ khí của tôi là một thanh Thương Kiếm.

Lưỡi kiếm ngắn hơn nhưng chuôi lại dài gần như là cân bằng.

Kiếp trước tôi đã tưởng tượng rất nhiều đến thanh kiếm này bởi sự biến đổi của nó.

Ở giữa chuôi kiếm và lưỡi là một khối tròn tăng trọng để tôi có thể gia tăng uy lực khi chuyển thương, cũng là đối trọng để tôi có thể dễ dàng sử dụng vũ khí này.

Vì không có nhiều linh lực nên tôi chú trọng vào độ sắc bén, xuyên thấu.

Chuôi thì cần cứng rắn và hấp thụ một phần linh khí để giảm thương.

Thấy bản thiết kế của tôi thì tất cả đều ngỡ ngàng há hốc mồm.

Đây đúng chất nửa thương, nửa kiếm, nếu nói là kích thì cũng không giống.

Hoa Tâm sau một lúc thì phá lên cười.

"Haha, ta bảo này.

Nếu ngươi cần làm một cái xiên cá thì cứ nói.

Làm gì phải tốn công sức như vậy."

Kiếm Tâm và Thanh Tuyết thấy vậy cũng không chịu được.

Tôi thì chỉ đỏ mặt quay đi coi như không thấy.

"Hừ, các người cứ chờ xem."

Sau khi trả tiền thì lão già hẹn một tuần nữa quay lại.

Tôi thấy lão cũng có tuổi nên ngỏ ý muốn giúp đỡ.

"Cảm ơn ông, không biết là cháu giúp được gì cho ông không ạ"

Nhưng lão cự tuyệt tôi.

Lão cười nói.

"Cứ về đi, ta sẽ không làm cậu thất vọng đâu."

Tôi nghe vậy cũng đành thôi.

"Dạ, vậy tất cả nhờ vào ông ạ."

Sau đó Chúng tôi trở về lý gia.

Trong vòng một tuần chúng tôi đã đi gần hết cả Đại La thành.

Ngày hôm nay chúng tôi đang đi ở phía thành Đông ngắm cảnh thì bỗng có một tiếng âm dương quái khí cất lên.

"Ây da! Không biết vị cô nương xinh đẹp nào đây.

Hóa ra là tiểu thư nhà Lý gia.

Lâu lắm rồi không gặp, nghe nói năm ngoái cô ra ngoài chết rồi mà, sao vẫn còn sống à.

Đáng tiếc, thật đáng tiếc."

Kẻ cất lời là một tên mặt hoa, da trắng, lông mày lá liễu lại còn tô son đỏ, mặc một bộ đồ cũng màu đỏ.

Hắn là công tử thứ hai nhà họ Nguyễn tên Gia Bảo.

Chẳng hiểu sao hắn tu luyện kiểu gì mà trở nên âm dương quái khí.

Có lời đồn hắn tu luyện một môn công pháp hấp thu âm khí để khiến bản thân trở lên âm dương nhất thể.

Nhờ đó mà tu vi của hắn tăng nhanh chóng mặt.

Nếu như Lý gia dốc hết tài nguyên bồi dưỡng Thanh Tuyết 17 tuổi đã đạt cảnh giới Phá Khí kì thì hắn năm nay 19 tuổi đã là Phá khí kì đỉnh phong, sắp bước vào Ngưng Đan kì.

Mặc dù vậy nhưng ngày nào hắn cũng mặc đồ phụ nữ, ăn nói cũng âm dương không đều.

Có lẽ hắn ghen tị với vẻ đẹp của Thanh Tuyết nên hắn cố tình tìm cớ gây sự.

Thanh Tuyết cũng không phải dạng vừa.

"Ôi, đây không phải công tử nhà họ Nguyễn sao! Phải gọi là nhị công tử hay nhị tiểu thư đây?"

Khi nói Thanh Tuyết còn nhấn mạnh chữ nhị.

Tên nhị công tử Gia Bảo nghe vậy thì chỉ hừ lạnh một cái rời đi.

Không quên nói vọng lại.

"Hẹn gặp Lý tiểu thư ở đấu võ đại hội cuối thu.

Hi vọng tiểu thư sẽ không làm Lý gia xấu mặt."