Ảnh Giới

Chương 23: Thân Thế Thanh Tuyết

Thanh Tuyết và Kiếm Tâm lúc này mới thoát khỏi vây khốn lao ra ngoài.

Thấy trên tay tôi cầm một khúc cây hình người.

Họ nhanh chóng nhận ra đó chính là bản thể của ma cây.

Kiếm Tâm nhìn tôi đầy tán thưởng còn Thanh Tuyết thì đưa ngón tay cái lên.

Tôi cười cười gãi đầu tỏ ra mọi thứ chỉ là may mắn

Hai người họ nhìn quanh thấy không còn gì nguy hiểm thì nhanh chóng khoanh chân điều tiết.

Một lúc sau tất cả đều mở mắt.

Kiếm tâm là người mở miệng đầu tiên.

Lão đưa tay hai ngón tay phải chỉ vào lòng bàn tay trái rồi cúi người cảm tạ.

"Cám ơn cô nương đã trợ giúp."

Cơ mà lão không biết rằng quần áo của lão trước đó do chiến đấu đã không còn lành lặn.

Mà những chỗ bị rãnh lại khá nhạy cảm.

Hai cái lỗ trước ngực và cả ở giữa quần.

Bây giờ Thanh Tuyết cũng mới chú ý.

Cô vôi quay đi cất tiếng

"không, không.

Là tôi phải cám ơn các vị đã cứu tôi thoát khỏi ngày tháng như địa ngục ở nơi đây."

Thấy biểu cảm kì lạ của Thanh Tuyến thì Kiếm tâm cũng dần phát giác có chỗ không đúng.

Lão vội quay người lại>

"Xin lỗi cô nương.

Là tại hạ thất lễ."

Cơ mà thật không ngờ.

Phía sau lão còn te tua hơn nhiều.

Hai cái mông trắng đã không có chỗ che đậy mà hiện lên trước mắt chúng tôi.

Hoa tâm cũng vừa tỉnh.

Vừa mở mắt thấy cái mông trăng trắng.

Hắn đã hét lớn.

"Ối dồi ôi, con ma khỉ đít đỏ."

Đến đây Kiếm Tâm cũng biết là không thích hợp.

Vội vã chạy tới lấy tay nải rồi đi thay bộ đồi mới.

Tôi chứng kiến tất cả cũng chỉ biết bấm bụng cười thầm.

Mọi người cũng lần lượt thay đổi y phục.

Khi này mọi người mới quay sang nhìn tôi.

Tôi cũng không giấu giếm.

"Con có biết gì đâu. Con ma cây nó bay ra.

Con thấy nó định thịt thằng ngốc Hoa Tâm thì dốc toàn lực chém có một cái.

Ai ngờ bản thân quá mạnh nên một chiêu đã giải quyết xong rồi."

Hoa Tâm nghe vậy thì nhếch mép khinh bỉ.

"Thôi, ông đừng có bốc phét, đừng có mồm điêu đi."

Hai người Kiếm Tâm, Thanh Tuyết cũng biết thương thế ma cây rất nặng nên cũng không ai nghi ngờ gì.

Kiểm tra thương thế thấy tất cả đã ổn định.

Lúc này Kiếm Tâm mới hỏi Thanh Tuyết.

"Không biết phải xưng hô với cô nương như nào."

Thanh Tuyết cũng vui vẻ đáp lại.

"Tiểu nữ tên Thanh Tuyết.

Vốn là con gái của một gia tộc nhất lưu ở thành Đại La cách đây 50 dặm.

Nghe nói ở nơi đây có ma quỷ hoành hành nên muốn tới đây trừ hại cho dân chúng.

Ai ngờ lại bị khống chế mà không thể thoát ra.

Tôi đã ở đây được gần một năm.

Có lẽ gia đình tôi đã rất lo lắng cho tôi."

Chúng tôi cũng nhanh chóng tự giới thiệu bản thân.

Sau khi bàn bạc chúng tôi quyết định cùng đi tới Đại La thành.

Hoa Tâm cũng nhanh chóng sử dụng đan dược khôi phục thương thế và bắt đầu ba hoa không ngừng.

"Cảm ơn tỉ tỉ đã cứu em lúc trước nhé."

Thanh tuyết cũng đáp lại.

"Không có gì đâu, đó là việc chị nên làm."

Trên đường đi hắn cứ bám lấy Thanh Tuyết suốt ngày mà kêu Thanh Tuyết tỉ tỉ.

Rồi luyên thuyên không ngớt khiến tôi cũng cảm thấy nhức đầu.

"Không biết tỉ tỉ ăn gì mà đẹp như tiên vậy."

"Không biết nhà tỉ tỉ có muội muội không."

"Không biết tỉ tỉ có thể thu ta làm tiểu đệ không."

"Thanh Tuyết tỉ tỉ, tỉ đã có người yêu chưa."

"Tỉ thấy ta thế nào."

"Sau này ta lớn chắc chắn có thể kiếm tiền nuôi tỉ."

"Nếu thấy ta không được thì hay là xem xem tên Hoàng Thao kia thế nào. Cũng không tệ đâu

Không đẹp trai bằng ta nhưng cũng rất tuấn tú.

Nếu cũng không được hay là....

À mà thôi, cái tên khúc gỗ đó thì thôi đi."

Kiếm tâm nghe tới đây biết thằng nhóc Hoa Tâm đang nói đểu mình thì cũng chỉ hừ lạnh.

Lão đã hơn ba chục tuổi.

Nào có hứng thú tranh cãi với một tên nhóc.

Tôi nhanh chóng không thèm quan tâm tới tên Hoa Tâm lắm mồm kia nữa mà dạo nhanh bước chan đi theo Kiếm Tâm.

Cũng không quên mang theo cái khúc cây hình người nhăn nheo.

Khúc cây chỉ nhỏ bằng bàn tay nhưng chứa đựng năng lượng rất lớn.

Tuy nhiên thường chỉ dùng để luyện chế vũ khí vì năng lương đã định hình không dễ hấp thụ.

Chưa kể thuộc tính năng lượng đó khác biệt và chúng còn nhanh chóng tản đi mất.

Tuy nhiên với khả năng hấp thụ của tôi thì "ha ha", tôi mừng thầm.

Không nhiều thì ít, với tôi nó vẫn có tác dụng.

Tối hôm đó chúng tôi nghỉ ngơi lại trong rừng, tôi dùng cả tối hấp thu năng lượng trong khúc gỗ.

Bên ngoài thì vẫn đang xếp bằng như đang tu luyện.

Nguồn năng lượng phát tán ra khi tiêu diệt ma quỷ đa phần sẽ được người tiêu diệt chúng hấp thụ, phần còn lại là những người xung quanh đó.

Ha ha! Mà tôi lại là người tiêu diệt cả ma trành và ma cây.

Đêm đó tôi cảm giác linh hồn tôi đã đậm đặc hơn rất nhiều, tôi có cảm giác nếu dùng năng lượng từ linh hồn hiện nay tôi cũng có thể bao phủ cơ thể.

Tất nhiên vẫn còn quá yếu để có thể dùng nó để chiến đấu.

Một sự khác biệt của kiếp này và kiếp trước mà tôi chợt nhận ra đó là việc "ngộ đạo".

Nếu kiếp trước ai hỏi tôi biết ngộ đạo là như thế nào không thì tôi chỉ biết đó là hiểu rõ ý nghĩa, bản chất.

Nhưng kiếp này tôi đã hiểu: Việc ngộ đạo đó là việc khiến bản thân cảm nhận sâu sắc, cơ thể được làm quen, tự động làm theo đạo.

Nó giống như việc học bơi của kiếp trước.

Một khi biết bơi tức là bạn đã cảm nhận được lực đẩy của nước, bạn ngộ được nó, bạn có thể lương theo đó khiến cơ thể bạn nổi trong nước, hoạt động tự do mà không cần phải lúc nào cũng bơi.

Hay như chữ Nhẫn, nếu kiếp trước tôi luôn cảm thấy không thể làm một việc lâu dài thì kiếp này tôi đã đủ nhẫn và luôn nhẫn trong việc tu luyện, nhẫn trong việc đối nhân xử thế, nhẫn trong việc nhìn nhận mọi việc.

Đó chính là ngộ đạo.

Mà giờ đây năng lượng linh hồn đang bao trùm và biến hóa theo nhưng gì tôi mong muốn.

Cảm giác như tôi có thể làm được mọi thứ chỉ bằng một suy nghĩ.

Vậy là con đường không cần kết đan mà trực tiếp Ngưng Thần, Hóa Thần của tôi đã có hi vọng.

Trên đường đi chúng tôi gặp rất nhiều chuyện, nào là dân chúng đi lánh nạn, nào là thổ phỉ cướp bóc, cũng có cả một số yêu ma tác quái.

Chúng tôi đều tiện tay xử lí giúp cho dân chúng xung quanh được yên ổn phần nào.