Ảnh Giới

Chương 18: Nhà Quan Xã Gặp Nạn

Đêm hôm đấy, tôi đi ra ngoài, Thấy mấy bóng trắng bay lượn trên bầu trời.

Tôi đuổi theo tới gần nhà quan xã thì những bóng trắng này biến mất.

Tôi leo tường vào nhà quan xã, đúng lúc này thì từ phía trong sân xảy ra tiếng đánh nhau kịch liệt.

Thì ra tên pháp sư Hoa Tâm đã mai phục sẵn, chỉ chờ đám ma quỷ này xuất hiện.

Đám ma quỷ này sau ba chiêu bốn thức đã bỏ chạy toán loạn.

Về căn bản là đám cô hồn dã quỷ này chỉ có cấp độ ngang Ngưng Khí sĩ còn vị Hoa Tâm kia đã có tu vi Tụ Khí kì.

Cũng may kinh nghiệm của tên Hoa Tâm kia chưa có lên đám ma quỷ này nhanh chóng chạy hết.

Hoa Tâm rút kiếm đuổi theo.

"Đứng lại cho ta."

Thấy thế tôi cũng định chạy theo thì chỉ nghe tiếng:

"Mẹ ơi! Cứu con, mẹ ơi."

Tôi nhìn lên, dưới ánh trăng trên nóc nhà là một con vẹt, mắt xanh, mỏ đỏ.

"Trời ơi! Chẳng lẽ đây là thần trùng trong truyền thuyết."

Nó cú đứng trên nóc nhà vừa kêu, vừa gõ vào mái ngói "cộc cộc".

Ở trong căn phòng đó vẫn không có động tĩnh.

Có lẽ Hoa Tâm đã dặn gia đình kia kĩ lưỡng.

Đất có Thổ Công, sông có Hà Bá.

Hầu hết những ngôi nhà đều được thần linh che trở, tạo ra một lớp phòng hộ nhỏ có thể tránh được đám yêu ma có tu vi dưới Tụ Khí kì.

Nhà quan tước, thánh hiền thì sẽ được bảo hộ kĩ hơn.

Cấp quan xã có lẽ sẽ đảm bảo được đám ma quỷ dưới Tụ Khí không thể xông vào phòng.

Sau một hồi kêu loạn không có tác dụng, thì con vẹt kia cũng ngừng kêu, thay vào đó nó kêu:

"Thịt, thịt, thịt, thịt người rất thơm ngon.

Tai người ăn rất giòn, tim người rất ngọt, máu người thì tuyệt vời, não người là món ngon nhất trên đời.

Thịt, thịt, thịt, ta muốn ăn thịt."

Sau đó con chim đó bay đi.

Ngày hôm sau, tôi tới gặp Hoa Tâm hỏi tình hình.

Còn về Kiếm Tâm thì lão chẳng quan tâm chuyện này, chỉ chăm chăm tu luyện.

Tôi thì nhờ kĩ thuật hấp thu năng lực thiên địa học được lúc trước nên dù không có linh căn, không cần luyện hóa thì tôi vẫn có thể tu luyện bất kì lúc nào.

Tôi tới đưa cho Hoa Tâm một cái bánh đúc mới mua.

"Pháp sư Hoa Tâm, mọi chuyện sao rồi."

Thấy Tôi hỏi.

Hoa Tâm có vẻ mệt mỏi đáp.

"Con mẹ nó, chẳng hiểu sao, tôi đuổi theo chúng tới căn nhà hoang thì không thấy nữa.

Tôi đã tìm cả một lượt rồi mà không thấy âm khí phát ra.

Tôi mà tìm được thì tôi sẽ một kiếm chém chết chúng."

Hài!

Nghe Hoa Tâm nói vậy thì tôi cũng đại khái đoán được tình hình.

Dù sao cũng theo lão Kiếm Tâm được một khoảng thời gian rồi.

Tôi vờ nghĩ một lúc rồi nói.

"Ngôi nhà đó có cái giếng nào không, giếng là nơi tụ âm nên rất có thể là...."

Hoa Tâm nghe vậy thì vỗ đầu bừng tỉnh.

"Đúng rồi! Vậy mà tôi quên mất.

Con mẹ nó.

Chúng mày chết với bố."

Nói rồi tên Hoa Tâm nhanh chóng chạy tới ngôi nhà đó tìm cái giếng.

Tôi cũng vội vã chạy theo sau.

Rất nhanh chúng tôi đã thấy cái giếng đó ở một góc nhà.

Bên trên còn có một cục đá khá lớn.

Hoa Tâm thấy viên đá lớn thì cũng chẳng quan tâm và dùng sức đẩy nó xuống.

"Hây da, mau tới giúp tôi."

Tôi nghe vậy cũng đành tới giúp.

Khi mở viên đá lớn che lấp miệng giếng thì "ôi", một mùi hôi thối sộc thẳng vào mũi.

Trong giếng là rất nhiều xác chết, cái thì giòi bọ lúc nhúc ăn chỉ còn một nửa khuôn mặt với cái hốc mắt sâu hoắm, cái thì trương phềnh chắc mới chết gần đây.

Thậm chí mập mờ phía dưới còn có nhiều bộ xương trắng nữa.

Tôi vội vàng quay đi lôn thốc lôn tháo, Hoa Tâm thì cũng xanh hết mặt lại.

Với Tôi đây là lần đầu tôi thấy những cảnh tượng ghê tởm như vậy.

Nó khác hẳn trong những bộ phim kinh dị mà kiếp trước tôi từng xem, có thể là vì nó là thực tế nên tôi đã không chịu được.

Sau một hồi tôi trấn tĩnh lại nói với Hoa Tâm:

"Giờ chúng ta làm gì, hay báo quan."

Hoa Tâm cau mày hồi lâu mới bảo

"Chúng ta quay lại nhà quan xã.

Lão tử phải hỏi cho rõ chuyện này.

Chết nhiều người như vậy mà lão lại không biết gì.

Đúng là ngu ngốc."

Thực sự thì tôi đã đoán được một hai về mọi chuyện ở đây rồi.

Nhưng tôi muốn để tên Hoa Tâm này trải nghiệm cuộc sống trừ ma vệ quỷ xem sao.

"Được, phải hỏi tên quan xã ngu ngốc đó cho ra ngô ra khoai"

Sau khi về nhà quan xã kể cho quan nghe thì quan xã cũng chỉ lắc đầu.

"Xin hai vị thông cảm, thực sự là ta không có nhận được báo cáo nào từ cấp dưới.

Thật không ngờ ở nơi ta quản hạt lại có sự việc tày đình như vậy.

Hai vị chờ xíu, tôi sẽ sai người đi điều tra ngay."

Nói rồi hắn gọi người hầu tới sai xử nhưng hắn cũng không có tự mình động tay vào.

Hắn giờ như chỉ mảnh treo chuông làm gì còn có tâm tư lo những chuyện như vậy.

Tôi thấy vậy thì chỉ cười lạnh.

Một kẻ bỏ hết việc cho người dưới thì sẽ chỉ tạo điều kiện cho người dưới lừa gạt cho qua chuyện thôi.

Trên bất chính, dưới tất loạn.

Đêm hôm đấy, Hoa Tâm lại ở đó chờ đám ma quỷ hiện thân.

Tôi thì như mọi lần đã đột nhập vào xem Hoa Tâm hành động.

Đêm nay lại là một đêm trăng tròn, nói chính xác thì nay đúng là ngày 15 âm lịch, tôi đã ở nơi đây cũng đã được hai tuần.

Đúng như dự kiến, trăng vừa lên tới đỉnh thì có những bóng trắng bay tới, chúng quanh quẩn rồi nhanh chóng bay đi.

Hoa Tâm thấy vậy vội vã đuổi theo.

Có kinh nghiệm lần trước, tôi đoán đây chỉ là nghi binh.

Quả nhiên sau khi Hoa Tâm rời khỏi có một bóng trắng xuất hiện trước căn nhà.

Đó là một con ma nữ có mái tóc dài, vẻ mặt tuy xanh trắng nhưng từ đường nét cơ thể cũng có thể đoán đây là một mĩ nhân.

À không phải gọi là mĩ ma.

Trên vai ma nữ là con vẹt hôm nọ.

Ma nữ bắt đầu khóc lóc kể khổ:

"Lão gia, thϊếp khổ quá, lão gia.

Cứu thϊếp, cứu thϊếp.

Thϊếp nhờ chàng lắm, chàng có nhớ thϊếp không.

Lão gia ơi, ta đem con trai của chúng ta tới rồi nè ...."

Hồn ma sau một hồi khóc lóc nhưng không thấy hồi âm nó bắt đầu gằn giọng:

"Lão già chết tiệt, ngươi không quản được vợ ngươi thì cũng ít ra phải quản được con của ngươi.

Năm đó ngươi quen ta, hứa bảo vệ ta rồi sao.

Vợ ngươi biết được mọi chuyện, ả cho người tới đánh ta, ngươi cũng có mặt nhưng chẳng nói năng gì.

Sau hôm đó ta không thấy ngươi tới nữa nhưng ả cũng không tha cho ta.

Ả cho người tới bắt nhốt ta, hành hạ ta, thậm chí biết ta có con ả cũng không tha.

Hừ! Sau một tuần hành hạ, ả cho người hãʍ Ꮒϊếp rồi gϊếŧ ta, vứt ta xuống cái giếng ở ngôi nhà hoang.

Huhu! Ta rất khổ ngươi biết không?"

Sau khi khóc xong nó lại đổi sang một cái giọng giễu cợt:

"Ha ha, ngươi biết sau đó thì sao không.

Cứ cách một thời gian thì lại có người bị ả ném xuống.

Rồi một thời gian sau cứ cách vài ngày lại có một người nhưng giờ không phải là ả làm mà con của ngươi làm.

Đúng là mẹ nào con đấy.

Cả nhà ngươi đều là bầy lang sói.

Các người đáng bị trời chu đất diệt.

Ta ở dưới giếng tu luyện, càng nhiều người chết ta càng thích, ta ở đó nghe đủ chuyện xấu con ngươi làm.

Nào là gϊếŧ người cướp của, nào là hãʍ Ꮒϊếp con gái nhà lành, ha ha.

Ngày hôm nay ta đã đạt tu vi Tụ Khí hóa quỷ.

Ha ha, vì vậy hôm nay sẽ là ngày chết của gia đình nhà ngươi.

Nhẽ ra ta định hành hạ gia đình ngươi để các người hiểu đủ thống khổ, sợ hãi nhưng tên đạo sĩ ngu ngốc kia xuất hiện.

Hừ! để tránh đêm dài lắm mộng nên là....

Các người đi chết hết đi."

Nói rồi ả lại khóc, trong tiếng khóc lẫn cả tiếng trẻ con khóc, tóc ả dựng ngược lên.

Ả phất tay một cái.

Cánh cửa căn phòng trước mặt ả bật ra.

Con vẹt thì bay lên kêu vang.

"Óc, óc, óc."

Rồi ả và con vẹt bay vào trong phòng.

Chỉ nghe tiếng thét, gào khóc của gia đình quan xã và tiếng kêu của con vẹt.

"Thịt ngon, thịt ngon."

"A! tha cho tôi, tha cho tôi"

"Aha, tim nè, tim nè."

"A, cứu mạn, cứu mạng với."

"Ôi, óc kìa, óc trắng đẹp quá"

"Ngon quá, ngon quá."

Văng vẳng cạnh bên là tiếng khóc của ma nữ và con của ả.

"Huhu, huhu!"

"Oe, oe, oe!"