Ảnh Giới

Chương 12: Không Thể Tu Luyện

Đang tuổi ăn tuổi ngủ nên mặc dù trong đầu vẫn còn một mớ bòng bong nhưng chỉ một lúc tôi đã ngủ mất.

Sáng hôm sau vừa mở mắt tôi đã thấy Kiếm Tâm đang luyện kiếm ngoài sân.

Tôi lại gần tỏ ý muốn học tu đạo.

"Không biết chú có môn pháp nào để con có thể tu luyện không ạ?"

Kiếm Tâm xoa đầu tôi nói:

"Con không có linh căn, không thích hợp tu luyện.

Ở đây ta có một môn kiếm pháp, và một thanh linh kiếm.

Mặc dù không thể thi triển linh lực nhưng với kĩ xảo và năng lượng trong kiếm cũng đủ giúp con đối phó ma quỷ thông thường."

Tôi nhận thanh kiếm từ tay Kiếm Tâm rồi hỏi:

"Chú có thể kể cho con nghe về ma, quỷ, tà linh, bùa chú, ngải không ạ."

Kiếm Tâm trợn mắt nhìn tôi có vẻ không vui.

"Ngươi học những thứ tầm bậy đó ở đâu vậy?"

Tôi chỉ biết ngơ ngác không hiểu gì.

Một lúc sau kiếm tâm mới giải thích.

"Những cái con nói có nhiều cái không phải của nước ta, và không thể sử dụng ở nước ta do quy tắc thiên địa khác biệt.

Ở nước ta chỉ có ma, quỷ, yêu quái và đạo phép mà thôi.

Theo ghi chép của các vị tổ sư thì có thể hiểu nôm na như sau:

Ma là linh hồn sau khi chết có oán niệm nhưng không tới minh đô mà ở lại hại người.

Ma chỉ có thể tác động lên linh hồn, tinh thần người khác.

Quỷ là linh hồn, thể xác sau khi chết có oán niệm tuy nhiên lại có thể tác động vật lí lên thể xác con người.

Nếu người thường có thể xác mạnh mẽ bảo vệ thì ma không làm gì được nhưng quỷ chúng vẫn có thể làm được.

Yêu quái là động vật thành tinh khi ăn thịt người và hấp thu linh hồn, suy nghĩ của người chết từ đó sinh ra linh trí và đi hại người như con Cồng Cộc lúc trước bắt con vậy.

Nói đúng ra là hồn phách trong thể xác con vật đó thức tỉnh linh trí mới đúng.

Nó như kiểu đầu thai vậy.

Khi tới một thể xác mới ta cũng phải thức tỉnh từ từ.

Con người thì sẽ nhanh hơn động vật, cây cối.

Tà Linh cũng giống như yêu quái nhưng là đồ vật lâu năm hấp thụ linh hồn.

Tuy nhiên chỉ có đất nước phía bắc có nhưng chúng ta chẳng ai có thể đi sang đó cả.

Nghe nói bên đó thịnh hành luyện thể mượn phép như kiểu cái gì bùa chú và tà linh vậy.

Quy tắc của họ cho phép đồ vật có thể lưu trữ năng lượng còn ở Xích Quỷ quốc này thì không.

Ngải và cổ trùng thì ở phía tây nước ta nghe nói tồn tại vì nơi đó rừng núi rất nhiều.

Côn trùng và cây cỏ chứa linh lực vô cùng dồi dào.

Nghe nói còn có rất nhiều thứ cổ quái ở các đất nước khác.

Đối lập với đám tà ác này thì có.

Thần: người tu luyện có tư tâm, đạt cảnh giới tạo hóa.

Phật: người tu luyện nhưng không có tư tâm, tạp niệm đạt cảnh giới tạo hóa.

Tiên: nghe nói là những người tu luyện cảnh giới dưới tạo hóa.

Thánh, mẫu, bụt những người có công với đất nước sau khi chết được thần tiên chiếu cố trao cho năng lực giúp cai quản đất nước.

Giống như ta là người tu luyện đưa cho con thanh kiếm vậy.

Con mạnh hơn người thường nhưng so với thần tiên thì vẫn còn xa lắm.

Cũng có ghi chép nói rằng Mẫu là do thần thú sinh ra mang theo huyết mạnh nửa người, nửa thú.

Họ là sinh vật bán thần.

Còn nhiều cái nữa nhưng không sao có thể kiểm chứng.

Nếu ta có thể đi tới các đất nước khác để tìm hiểu thì tốt biết mấy."

Nghe Kiếm Tâm giảng giải làm tôi như được mở mang tầm mắt.

Trước đây tôi khá mơ hồ giữa các khái niệm đó với nhau nhưng giờ tôi đã có cái nhìn cụ thể về mỗi loại rồi.

Sau khi ăn sáng, tôi và Kiếm Tâm tiếp tục lên đường.

Vừa đi tôi vừa vung vẩy luyện kiếm bất chợt tôi nghĩ tới.

Tại sao kiếp trước có những người không có linh căn mà có thể có võ nghệ siêu phàm.

Tôi thử kết hợp với việc tụ khí của bản thân vào kiếm pháp xem có hiệu quả gì không.

Đầu tiên thì có vẻ khó khăn nhưng dần dần tôi cũng quen thuộc. Là fan cuồng của những thể loại viễn tưởng như tiên hiệp, anime cũng có cái tốt.

Chí ít tôi cũng biết được cách hít thở của yoga, của thiền sư và cách vừa luyện võ vừa hít vào thở ra.

Kiếp trước tôi còn có ảo tưởng là sẽ tu tiên ở đô thị nên đã dành rất nhiều thời gian ra tìm hiểu và luyện tập.

Tất nhiên cái đó đa phần chỉ là ảo tưởng tuổi đôi mươi.

Sau một vài ngày đi đường chúng tôi cũng tới một thị thôn khác tên An Nam.

Tôi đã cảm thấy tốt hơn, không cảm thấy mệt mỏi như những hôm đầu xuống núi.

Chắc chắn là do việc hít thở đã có tác dụng, năng lượng tuy không thể tích trữ do không có linh căn nhưng nếu nó có thể chảy qua cơ thể giúp rèn luyện tế bào thì cũng tốt.

Tôi chợt sinh ra ý niệm điên rồ giống một bộ phim tôi từng xem.

Nếu tôi có thể tập trung năng lượng chạy qua cơ thể rồi điều hướng nó thì sao.

Chắc hẳn sẽ rất thú vị.

Vậy là sau khi tìm được phòng trọ tôi cũng bắt tay vào thử vận dụng.

Nhưng buồn thay, tôi vẫn không thể cảm nhận linh lực xung quanh nên tôi cũng chỉ có thể luyện kiếm và hít thở qua từng bộ phận cơ thể mà thôi.

Thôi thì thuyền đến đầu cầu tự nhiên thằng.

Những gì tôi có thể làm đều đã làm.

Ít nhất là sau này sẽ không hối hận.

Vừa ăn tối xong thì chúng tôi nghe bên ngoài có tiếng ầm ĩ.

Mở cửa ra thì thấy người dân đang đốt đuốc đi tìm gì đó.

Chúng tôi cũng vội ra xem.

Gặp một bác trai trung niên tôi liên hỏi:

"Bác ơi, có chuyện gì mà mọi người đốt đuốc vậy ạ?"

Ông bác kia nhìn tôi rồi thở dài.

"Nhà ông hai có thằng con trai bị bố mẹ mắng bỏ nhà đi, giờ vẫn chưa thấy về.

Mọi khi nó chỉ đi có một lúc rồi lại lủi thủi đi về liền à.

Giờ lại bắt tội hàng xóm đi tìm.

Đến khổ!"

Nghe đến đây là tôi hiểu ngay ra vấn đề, thời nào cũng vậy, cha mẹ luôn áp đặt, dạy con bằng roi vọt.

Kiếp trước đôi khi lỡ tay làm vỡ cái bát thôi là cũng nghe chửi té tát rồi nên tôi rất hiểu.

Có những sai lầm chỉ là vô ý nhưng các bậc làm cha làm mẹ luôn khắt khe quá mức.

Thậm chí có những bậc cha mẹ không cho con mình tiếp xúc quá nhiều với xã hội để rồi khi bước ra ngoài, mọi thứ quá xa lạ khiến chúng lại tự thu mình lại.

Kiếp trước tôi cũng vậy.

Vì sự bao bọc chở che quá mức, sợ con gặp chuyện này, sợ con gặp chuyện kia, sợ con ăn chơi hoang phí, thậm chí sợ con làm người khác không vui khiến cha mẹ mất mặt.

Để rồi tôi kiếp trước chẳng khác gì một kẻ vô dụng, chẳng biết một cái gì, không làm phật lòng ai nhưng cũng chẳng biết cách lấy lòng ai, không biết chơi bời cũng chẳng biết sống hòa đồng.

Đang miên man thì chỉ nghe thấy tiếng đằng xa vọng lại:

"Thấy rồi! Nó đang nằm ở giữa sông kìa, ai đó xuống vớt nó lên đi."

Mọi người chạy xô ra nhưng không ai dám xuống.

Có một cặp vợ chồng già đang gào khóc một bên.

"Ôi con ơi, sao con nghĩ dại vậy con ơi."

"Có ai không cứu con tôi với, nó chưa chết đâu.

Ai đó xuống cứu nó giúp tôi."

"Con ơi là con, con về đi.

Mẹ sẽ không đánh, không mắng con nữa đâu."

Chốc chốc họ lại như phát điên đòi lao xuống nhưng được mọi người ngăn lại, khuyên can:

"Nó chết rồi, để mai rồi vớt.

Giờ mà xuống là con ma da sẽ kéo mọi người chết theo đấy."

"Đúng đó, giờ chúng ta cứ về nhà trước đã.

Có gì mai rồi tính."

Nghe vậy, cha mẹ thằng bé như điên như dại không chịu.

Mẹ nó đầu tóc rũ rượi, ngất lên ngất xuống cũng may là có bà con hàng xóm mỗi người một tay giúp đưa hai vợ chồng họ về nhà.

Cả thôn hôm đó chìm vào cảm giác buồn man mác.

Kiếm Tâm cũng ra xem nhưng rồi cũng lắc đầu quay về phòng trọ.