Vậy là ngày hôm sau như đã hẹn, tôi và Kiêm Tâm cùng gia đình phú hộ mang lễ nạt ra ngoài mộ gia đình cô gái.
Tới nơi chúng tôi đã thấy chàng trai hôm trước đang quỳ gối ở đó khóc lóc rồi.
Lão phú hộ thấy vậy thì vội quát.
"Chúng bày đâu, lôi cổ thằng kia ra để cho thầy làm lễ
Một đám gia nhân lao vào túm lấy chàng trai mà kéo ra."
Nhưng anh ta là người ngày ngày làm ruộng.
Đôi ba thằng gia nhân cũng chẳng thể kèo nổi.
Thậm trí mất thằng còn bị anh ta cua tay một cái bay xa mấy mét.
Chỉ thấy lúc này Kiếm Tâm hét lớn.
"Dừng hết tay lại."
Mọi người bất giác đều không dám động.
Rồi lão tới gần, vỗ vai chàng trai.
"Cậu lui ra sau đi, để tôi giúp cô ấy siêu thoát."
Nghe vậy chàng trai hành lễ chắp tay cúi người rồi lùi lại.
Lễ này thời hiện đại chắc ít người còn dùng vì đa phần theo đạo phật sẽ để hai tay chắp vào nhau.
Nhưng chàng trai là hai bàn tay đan vào nhau mà đưa lên trán cúi đầu.
Kiếm Tâm tới bên mộ gia đình cô gái, đi một vòng lẩm nhẩm cái gì đó.
Sau nửa canh giờ thì quay lại bảo gia đình lão phú hộ hóa mã cho nhà họ.
Lão phú hộ hất hàm cho đám gia nhân.
"Nghe thầy bảo gì chưa.
Đem đám vàng mã kia đốt đi rồi mau về nhà làm việc."
Lúc này tôi cũng không chịu được mà nói:
"A, cái này không được đâu.
Đốt mã cho nhà họ phải đích thân gia chủ làm mới thể hiện thành ý.
Nếu không là mất thiêng đó."
Nghe vậy gia đình lão phú hộ tỏ vẻ không vui nhưng cũng đành sắn tay lên làm.
Xong xuôi thì họ cũng chẳng thèm nói gì mà cắp đít đi về. Chỉ có cô út còn lưu lại. Sau đó cô đi qua chỗ cậu thanh niên đưa cho anh ta ít tiền. "Xin anh cầm lấy số tiền này, cảm ơn anh vì đã lo ma chay cho nhà cô gái."
Chàng trai có vẻ ngập ngừng nhưng Kiếm Tâm lại nói:
"Cậu cầm đi, tôi nhớ cậu nói còn mẹ già phải chăm sóc.
Cậu không thể để mẹ cậu phải khổ đúng không nào?"
Tuy nhiên chàng trai lại hất chỗ tiền đó xuống đất.
"Cảm ơn thầy, nhưng tôi sẽ không nhận một đồng tiền nào từ nhà đó.
Những đồng tiền dơ bẩn đó đã nhuốm bao máu thịt của người nghèo khổ chúng tôi."
Nói rồi chàng trai phất áo rời đi.
Cô út nhìn theo mà hai mắt ứa lệ.
Kì thực cô cũng chỉ có lòng tốt thôi nhưng biết làm sao, Quýt làm, cam chịu mà.
Xong việc chúng tôi quay trở về ngôi nhà ma ám chứ không vào nhà phú hộ.
Kiếm Tâm nhìn cô út phất tay>
"Chúng tôi sẽ ở đây một đêm để giải quyết tận gốc vấn đề.
Cô hãy về đi, không cần lo cho chúng tôi.
Xong việc chúng tôi sẽ rời đi."
"Dạ."
Khi cô gái rời đi tôi nhìn theo vẻ tiếc hùi hụi.
"Sao thầy phải ở đây ạ.
Cứ qua nhà họ ăn bữa cơm đã."
"Hừ, suốt ngày chỉ nghĩ tới ăn thôi.
Chúng ta ở đây là hi vọng gặp được cô gái để xem cô còn tâm nguyện gì không? Chứ không phải là đi chơi."
Tôi nghe vậy thì chán trường.
Biết thế hôm trước ăn nhiều thêm chút.
Vậy là chúng tôi ở đây tới đêm.
Đêm hôm đó quả nhiên cô gái xuất hiện, vẻ mặt trắng xám, tóc tai bù xù, lưỡi thè ra.
Đây là lần đầu tiên Tôi nhìn thấy ma nhưng nhờ phim ảnh kiếp trước mà không thấy đáng sợ lắm.
Hơn thế nữa cô gái xuất hiện cũng rất đoàng hoàng không hề hù dọa nên cũng không khiến tôi giật mình.
Khi xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Cô quỳ xuống, hiện ra khuôn mặt trước khi chết.
Lúc này hiện ra là một cô gái xinh đẹp mĩ miều.
Dáng người không cao nhưng khúc nào ra khúc đó.
Có thể nói là đầy đặn.
"Cảm ơn các thầy đã giúp siêu độ cho gia đình con.
Con biết tội nghiệp con nhiều nên không giám cầu xin gì thêm nữa."
Nói rồi cô gái tan biến vào trong hư vô. Về cơ bản ma quỷ nếu còn linh trí thì cũng giống như người thôi, họ có suy nghĩ và cảm xúc vì thế rất dễ giải quyết.
Đó là lí do vì sao rất sợ những mà quỷ khi gϊếŧ người quá nhiều sẽ không còn linh trí nữa.
Vì lúc đó chỉ có thể ra tay tiêu diệt khiến họ hồn phi yên diệt.
Tôi nhìn kiếm tâm hỏi:
"Mọi chuyện chỉ đơn giản thế thôi ạ."
Kiếm Tâm cười khổ:
"Cô gái này đã gϊếŧ 3 mạng người, hơn thế nữa âm khí tháng 7 xung thiên, nào có đơn giản như vậy.
Cô ta muốn đi đầu thai thì âm ti cũng không nhận đâu.
Sẽ sớm phải quay lại trần gian thôi.
Giờ ta cần tìm sợi dây cô ta treo cổ, đốt nó đi mới mong giải quyết tận gốc được.
Nếu cứ để cô ta ở đây thì đủ 49 ngày hấp thụ âm khí thì cô ta sẽ hóa thành ma thần vòng.
Mỗi năm sẽ lại có người phải chết.
Ngày hôm nay tới đây chỉ để xem cô ta đang ở trạng thái nào rồi mà thôi."
Tôi cau mày.
"Thế sao chúng ta không tiêu diệt cô ta luôn."
Kiếm Tâm tỏ ra buồn cười nói.
"Tiêu diệt thì đơn giản nhưng làm vậy có công bằng với cô gái không trong khi cô ta cũng là người bị hại.
Việc người làm ác sinh ra tà ma, tà ma sinh ra lại hại người, đó là quy luật thiên địa.
Đó là cách mà trời đất duy trì sự cân bằng của nó, chứ trông chờ vào nhà nước, pháp luật thì."
Kiếm Tâm lắc đầu cười cười.
Tôi thấy cũng đúng, kiếp trước hỗn loạn, người dân bị chính quyền phong kiến đàn áp, áp bức thì pháp luật, nhà nước giải quyết được gì, rồi chiến tranh lại xảy ra, người chết lại vô số.
Phải tới thời hiện đại mọi thứ mới được gọi là công chính.
Vì vậy có chuyện ma quỷ trả thù thì chí ít cũng khiến kẻ làm ác có chút kiêng kị.
Tuy nhiên ngày hôm sau, nhà phú hộ tiếp tục lại có người chết.