Ảnh Giới

Chương 3: Lần Đầu Gặp Nạn

Người tu tiên nếu chiến đấu trực diện có thể dễ dàng áp chế ma quỷ cùng giai nhưng sự đáng sợ của ma quỷ là sự quỷ dị, số lượng và tốc độ phát triển của chúng.

Chỉ cần gϊếŧ người, thu oán niệm thì tu vi của chúng có thể tăng nhanh không giới hạn.

Còn người tu tiên thì phải có linh căn, có cơ duyên, có nỗ lực thì tu vi mới tăng lên được.

Thực đúng với câu đạo cao một thước ma cao một trượng.

Thấm thoát vậy mà đã 3 năm trôi qua, thời tiết cũng đã bước sang tháng 7.

Đây là tháng âm khí rất nặng.

Tất cả người dân đều cố gắng không vào rừng, tới nơi hoang vắng nhưng không hiểu sao trong ngôi làng nhỏ của tôi, mấy ngày nay đều có trẻ con mất tích.

Mọi người đều rất hoang mang, nhà nhà đều chốt cửa rất kĩ.

Chẳng ai muốn mình sẽ là nạn nhân tiếp theo.

Bố mẹ tôi cũng nghiêm cấm tôi ra ngoài chơi vào buổi tối.

Nhà cửa cũng được đóng kín mỗi khi tà dương.

Thực sự thì tôi cũng không sợ lắm vì đã sống 2 đời chưa kể việc này ở thế giới này nó xảy ra như cơm bữa.

Tôi nghĩ, chỉ cần bản thân tuân thủ quy tắc ở yên trong nhà thì mọi thứ sẽ không sao.

Một vài hôm nữa sẽ có tiên nhân trên núi xuống giải quyết hết thảy là cuộc sống sẽ lại trở về vẻ yên bình như thường nhật.

Nhưng thực sự tôi đã nhầm.

Tôi suýt chết và cả đời không thể nào quên được lần đầu tiên đối diện với tử vong đó.

Hôm đó, như mọi ngày, tôi đang chuẩn bị tắt nến đi ngủ sau khi đọc xong 1 cuốn sách.

Thì bỗng nghe tiếng "bịch" như có cái gì rớt từ trên mái nhà xuống.

Tiếng động làm tôi giật thót tim nhưng nghĩ chắc là con chuột ngốc nào đó chẳng may trượt chân.

Tôi vội với cái đèn bên cạnh rồi cố gắng mở to mắt nhìn xem đó là cái gì dưới ánh đèn mập mờ.

Dưới đất, phía tiếng động phát ra là một mảnh trống rỗng.

Tôi tự nhủ "chắc con chuột đó đau lắm đây."

"Chắc nó đã kịp nhanh chân chui vào chủ nào đó rồi."

Đang đi thổi tắt đèn để lên giường ngủ thì bỗng có tiếng thở "phì phì" ngay sau gáy của tôi.

Tiếng thở lạnh lẽo khiến da gà tôi nổi khắp người.

Tôi vội quay đầu lại thì "trời ơi!" Một cảnh tượng khiến tim tôi ngừng đập.

Trước mắt tôi là một bộ mặt gớm giếc đầy lông lá, một đôi mắt đỏ ngầu, một cái miệng đầy răng nanh há ra.

Một mùi tanh thối phả thẳng vào mặt làm tôi như muốn nghẹt thở.

Đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

Tôi lúc này chỉ muốn gọi bố mẹ tới cứu nhưng tôi chưa kịp hét lên đã bị bóp cổ xách đi.

Thứ đó phá cửa sổ xông ra ngoài, nó bóp chặt khiến tôi không sao thở đường.

Thiếu hô hấp khiến tôi nhanh chóng hôn mê. Cả đường tôi không biết chỉ cả nhưng Khi tôi tỉnh lại, thì thấy trước mắt tôi là một vị trung niên mặc một bộ quần áo đạo sĩ, dáng người ông dong dỏng cao.

Ông ta đang đánh nhau với một con gì đó như con khỉ nhưng rất lớn.

Tôi nhận ra đó là con vật đã bắt cóc tôi lúc trước.

Dưới con mắt phàm tục, tôi chỉ thấy hàng loạt ánh kiếm được chém ra.

Con Khỉ kia chỉ có nước né trái, né phải, nhảy lên, nhảy xuống để chạy trốn.

Nó liên tục phát ra những âm thanh trói tai “hu hu ha ha” như muốn cầu xin tha thứ.

Nó dường như không dám phản kháng mà chỉ tập trung tìm cách thoát thân.

Chỉ thấy con khỉ nhảy qua nhảy lại rồi lại leo lên cây, nhảy qua các cành, lẩn vào bụi rậm.

Nó rất nhanh khiến tôi cũng bất giác không nhận ra nơi nó trốn chạy.

Ấy vậy mà vị tu sĩ trung niên kiên dường như đều có thể đoán trước mà chặn đường lui của nó.

Thấy không trốn được thì nó lại lao xuống đất, cầm đất đá ném về phía tu sĩ, tỏ vẻ vô cùng sợ hãi, hoảng loạn.

Nhưng vị tu sĩ kia thì vẫn cứ ung dung, tiên phong đạo cốt né tránh rồi từ từ từng bước áp sát lại gần.

Vừa đi ông ấy vừa tung ra những đường kiếm hiểm về phía con khỉ xấu xí kia.

Những kiếm này nhanh chóng để lại những vết thương chí mạng trên người nó.

Sau một lúc vùng vẫy, chạy trốn không thành thì vị tu sĩ kia đã tới trước mặt con khỉ trong sự sợ hãi cùng cực của nó.

Giờ đây nó đã sức cùng lực kiệt chỉ biết mở miệng gào thét theo bản năng dã thú.

Chẳng phải chờ lâu, con khỉ đã bị một kiếm phong hầu gϊếŧ chết.

Máu phun ra thành vòi bắn lên cao nhưng khi rơi xuống lại không thể làm bẩn quần áo vị tu sĩ kia.

Vị tu sĩ đó kiểm tra lại xác con khỉ rồi mới lại gần xem xét tôi.

Tôi hơi run vì vẫn cảm thấy sợ nhưng cũng tràn đầy hưng phấn vì lần đầu tiên nhìn thấy tu sĩ diệt quỷ.

Tôi lúc này đang trong trạng thái ngơ ngác không biết phải nói gì, cảm ơn vị tu sĩ kia ra sao hay sẽ nói như nào cho phải phép.

Vị tu sĩ thấy tôi còn sống thì chỉ nở nụ cười nói:

"Ngươi không sao chứ."

Tôi nuốt nước bọt chấn tĩnh nói:

"Cháu không sao, đó … đó là con gì vậy?"

Thực sự tôi rất tò mò muốn biết kẻ suýt gϊếŧ chết tôi là con gì hay là thứ gì.

Ông ta quay ra nhìn con khỉ rồi nói:

"Đó là con Cồng Cộc, một con khỉ già thành tinh, chắc dưới núi ăn nhiều thịt người. Năm nay lại là năm cửu trùng tam tai, nhiều người chết cũng nhiều ma quỷ xuất hiện nên chắc nó mò lên đây kiếm ăn. May cho nhóc là gặp được ta đúng lúc đi ngang qua ha ha."

"Thôi để ta đưa nhóc về nhà."