Ả ta là một nữ yêu, nhưng lúc nhìn mấy tiểu nha đầu xinh đẹp dưới trướng của mình đều vô cùng tự đắc cùng thưởng thức, vậy mà trong đầu Hắc Sơn lão yêu chỉ nghĩ đến làm ruộng? Ngươi có phải là nam nhân không?
Ả ta tức đến mức thiếu chút nữa vết thương tái phát, không thèm nhiều lời mà phất tay áo rời đi.
Đến khi nhóm người thụ yêu Lão Lão rời đi, hệ thống biến mất dã lâu bỗng nhiên ló đầu ra, không hiểu nói, “Không phải trước đây ngươi có suy nghĩ muốn thu nạp các nàng dưới trướng sao? Sao giờ lại đuổi người đi?”
Khương Lâm trầm tư trong chốc lát, đột nhiên hỏi, “Hệ thống, ta phát hiện lúc ta tìm ngươi đều không thấy ngươi đâu, vậy sao lời ta nói ngươi đều nhớ?”
Giọng điệu chàng đầy hoài nghi, có cảm giác như “có phải ngươi luôn theo dõi ta hay không?”
Hệ thống tự chứng minh sự trong sạch của mình, “Không có, phần lớn thời gian ta đều ngủ say, chẳng qua là lúc trước vừa hay tỉnh lại nghe được những lời nói kia của ngươi thôi.”
Nó còn sợ Khương Lâm không tin, cố ý nói,”Ngươi không cần lo lắng, tất cả những chuyện liên quan đến chuyện riêng tư, ta đều tự động đóng lại tất cả giác quan.”
Khương Lâm tạm thời tin nó, chủ yếu cho dù không tin đi chăng nữa chàng cũng không có chứng cứ.
Chàng trả lời câu hỏi trước của hệ thống, “Ta thấy nếu thu nạp các nàng đơn giản như vậy, trong lòng hòe yêu nhất định có tính toán. Vẫn nên để các nàng trở về, cảm thụ cảm giác bị kẻ địch đánh tàn nhẫn, lúc ấy nàng ta mới chân chính biết được, chỉ có ta mới có thể cứu nàng, mới có thể khiến cho nàng ta bỏ di những ý niệm u ám kia, cam tâm tình nguyện để ta sai khiến.”
Hệ thống chần chờ nói, “Vậy nếu nàng ta chết thật thì sao?”
Khương Lâm lạnh lùng, “Chết thì chết, cũng không phải do ta gϊếŧ.”
Hệ thống, “…”
“Bất quá ta cảm thấy không thể nào.” Khương Lâm lại nói, “Dẫu sao cũng là một nhân vật phản diện quan trọng trong kịch bản này, làm sao nàng ta có thể chết trong tay một kẻ thậm chí còn không có tên gọi?”
Hệ thống:… lời lẽ hợp lý, không tiện phản bác.
Thời gian hòe yêu đến Hắc Sơn trại sợ là mấy ngày nữa. Trong mấy ngày này Khương Lâm vừa hay bế quan tu luyện, biến đổi thân xác yêu quái của Hắc Sơn lão yêu bằng Cửu linh quyết.
Ba ngày sau, Khương Lâm từ trong nhập định mở mắt ra.
Tất cả yêu ma khu vực lân cận Hắc Sơn trại cũng chú ý tới: Hắc Sơn trại quanh năm bao phủ bởi lớp sương dày đặc bỗng nhiên thay đổi, sát khí trong núi tiêu tan, bị linh lực hệ mộc ôn hòa cuốn sạch Hắc Sơn trại.
Trong lòng yêu ma kinh ngạc, không xác định được Hắc Sơn trại có yêu quái lợi hại nào hay thần tiên gì, hay là Hắc Sơn lão yêu kia gặp được cơ duyên gì, luyện được pháp thuật lợi hại nào đó.
Nhóm yêu quái không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng lũ dã thú chưa mở linh trí lại mặc kệ điều này.
Lúc trước sát khí ở Hắc Sơn trại rất nặng, sương mù giá lạnh bao quanh, những dã thú nay theo bản năng run sợ không dám đến gần. Mà bây giờ, bọn chúng chỉ cảm thấy ngọn núi này mang đầy khí tức mà mình thích, rối rít kéo cả nhà đến ở.
Hai ngày ngắn ngủi này, Hắc Sơn trại so với trước kia náo nhiệt hơn.
Khương Lâm tính toán cuộc sống một chút, cũng cảm thấy ổn rồi, ngoắc tay với Thường Xuân, “ Thường Xuân, tới, cùng phụ thân đến một nơi.”
“Đi nơi nào nha?”
“Là một địa phương có tên là Lan Nhược tự.”
Thời điểm Khương Lâm đến Lan Nhược tự, chỉ cảm thấy yêu khí ngất trời.
Nội viện của miếu đổ nát, một cây hòe to lớn đã khô héo, nhìn như sắp chết vậy.