[Xuyên Nhanh] Yêu Quái Độc Ác Chỉ Muốn Làm Ruộng

Chương 29: Hắc Sơn lão yêu không gần nữ sắc

“Tôn chủ, hòe yêu (cây hòe) từ chùa Lan Nhược đưa thiệp tới, nói ngày mai sẽ tới thăm.”

Khương Lâm vừa mới mở mắt đã nghe thấy bên tai có người nói chuyện.

Chàng hít một hơi dùng thời gian sắp xếp lại ký ức, lại nhìn về phía người đang nói chuyện.

Gã ta cao, gầy teo, sắc mặt ảm đạm, hai mắt đen nhánh vô thần, môi đỏ thẫm như máu, tựa như một bức ảnh trong bộ phim kinh dị, nhìn một cái là biết không phải người bình thường.

Đúng rồi, “gã” không phải là người.

Mà bản thân Khương Lâm bây giờ cũng không còn là đại vương của Bạch Hổ Lĩnh nữa, mà là Hắc Sơn lão yêu.

Hắc Sơn lão yêu? Thiến nữ u hồn? Liêu trai chí dị?

“Người” nói chuyện kia không đợi Khương Lâm đáp lại, cũng không có động tác khác, chỉ khom người, tư thái cung kính đợi Khương Lâm lấy lại tinh thần.

Qua khoảng thời gian ngắn đủ để Khương Lâm tiếp thu xong tất cả tin tức.

Hắc Sơn lão yêu trời sinh bản tính đa nghi, địa vị đứng đầu Hắc Sơn trại cho tới bây giờ không cần yêu quỷ hầu hạ.

Một Hắc Sơn lớn như vậy, ngoài trừ hắn ra, tất cả những kẻ di chuyển khác đều là con rối do hắn dùng yêu pháp tạo ra.

Người trước mắt cũng như vậy.

Khương Lâm phản ứng lại, liếc mắt nhìn bù nhìn kia, không khỏi chê bai thẩm mỹ của Hắc Sơn lão yêu.

Nhìn mặt con rối này so với quỷ còn dọa người hơn.

Nhìn đại điện của Hắc Sơn, khắp nơi đều màu đen, gió lạnh vờn quanh.

Cũng khó trách được, hàng năm Hắc Sơn lão yêu đều ở Hắc Sơn trại, rất ít khi ra ngoài gây chuyện, nhưng mà yêu quỷ bên ngoài nghe thấy tên hắn liền nhận định ngay đây là một đại ma đầu.

“Hòe yêu?” chẳng lẽ chính là kẻ có tiếng tăm lừng lẫy - thụ yêu Lão Lão?

Lần này kịch bản tới nhanh như vậy ư?

Chàng suy nghĩ một chút gật đầu, “Được.”

Con rối liền cung kính gật đầu một cái, trên người đột nhiên xuất hiện một đạo hồng quang, bay về nơi nào đó ở phía tây nam của Hắc Sơn trại.

Đây chính là trả lời hòe yêu.

Sau khi con rối kia thả ra tin tức liền đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Nhìn càng dọa người hơn.

Những con rối này không có ý thức của chính mình, không có mệnh lệnh của chủ nhân thì chúng đều yên lặng đứng một bên đợi lệnh.

Đây vốn là thói quen tự nhiên của Hắc Sơn trại, nhưng mà so với Bạch Hổ Lĩnh có chim hót, hương hoa, ánh sáng ấm áp - nơi mà Khương Lâm sống mấy trăm năm mà nói, có chút không nhìn nổi.

Chàng vẫy tay để cho con rối đi xuống, thả Thường Xuân từ trong không gian phỉ thúy ra.

Thường Xuân vừa ra tới nơi, nhìn đại điện âm u đen thui, liền nhíu mày chê bai, “Phụ thân, nơi này thật là tối, một chút cũng không thoải mái.”

Khương Lâm vỗ nhẹ đầu nhỏ của nàng, “Ừm, chờ phụ thân tìm thời gian đem nơi này cải tạo một chút.”

Chàng dắt Thường Xuân đi ra tòa đại điện này, nhìn từ bên ngoài, đại điện càng âm u đáng sợ, như một con thú khổng lồ muốn nuốt trọn người khác vào trong nó, đang giương miệng máu ra nhìn đám người tự chui đầu vào lưới.

Khương Lâm nhíu mày,không thể hiểu được vì sao những con yêu quái này đều ở những nơi không bình thường như vậy.

Loại hoàn cảnh này, coi như là yêu quái có tâm lý bình thường mà nói, ở thêm mấy trăm hoặc mấy ngàn năm cũng sẽ trở thành một tên biếи ŧɦái đúng không?

Phải nói rằng yêu quái đều thích điều này, nhưng mà ở thế giới trước mà nói, yêu quái ở Bạch Hổ Lĩnh đều thích ở nhà cửa xinh đẹp hơn.

Ánh trăng tối nay rất bình yên, nhưng Hắc Sơn trại an tĩnh một cách quá đáng nên Hắc Sơn trại không có yêu quái khác, chim, thú vật đều theo bản năng cảm nhận được đây là khu vực nguy hiểm, tự nhiên tránh xa.

Khương Lâm đi tới chỗ rộng rãi, dùng pháp thuật xây dựng một ngôi nhà nhỏ trên cây.

“Tối nay ở tạm nơi này nghỉ ngơi đi.” Khương Lâm nói.

Dĩ nhiên Thường Xuân không có ý kiến gì, thanh quang trên người nàng chợt lóe, nàng liền hóa thành gốc cây mây leo xanh biếc, quấn quanh căn phòng trên cây, cành lá mang màu xanh ngọc, dưới ánh trăng tỏa ra ăn sáng nhu hòa.

Thật ra Khương Lâm có thể làm nhiều hơn, chẳng qua mặc dù hôm nay chàng thân là yêu quái nhưng vẫn cất giữ thói quen thức dậy lúc bình minh, bây giờ đã khuya, quả thực không thể nghĩ ra tình huống xây nhà ở nơi tắt lửa tối đèn này.

Chàng từ trong không gian lấy ra một cái bồ đoàn,ngồi xếp chân nhắm mắt nghỉ ngơi trong căn phòng trên cây.

Một đêm bình thản trôi qua.

Hòe yêu nói hôm nay tới thăm, dĩ nhiên là buổi chiều mới đến.

Khương Lâm đáp ứng chuyện của Thường Xuân, tạo một tiểu viện tử cho nữ nhi.

Sân nhỏ rất giống ở Bạch Hổ Lĩnh, có sàn nhà bằng đá xanh sạch sẽ cùng hàng rào tre xinh đẹp.

Lúc xế chiều, Khương Lâm căn cứ vào ký ức của Hắc Sơn lão yêu dùng pháp thuật điều khiển con rối, đem những con bù nhìn kia thay đổi dáng vẻ.

Trước tận thế, nhà của chàng được coi như giàu có,cũng học qua không ít sở thích yêu thích, hội họa là một trong số đó.

Kỹ thuật vẽ của chàng không tính là tốt, nhưng miễn cưỡng vẫn vẽ ra hình dạng muôn vẻ, ngược lại cũng không tính là khó.

Đám bù nhìn với vẻ mặt âm u đáng sợ rất nhanh đều thay đổi dáng vẻ: có cặp tiểu đồng tử sinh đối giống hệt nhau trên người có đeo túi nhỏ,có cô nương sóc với đôi tai trên đầu và chiếc đuôi lớn, thậm chí Khương Lâm còn sinh ra một ý định xấu xa là vẽ một cô bé tóc vàng đội mũ đỏ.

Ôi, tiểu hồng mao, đại khái không có ai hiểu được chuyện này.

Để cho những con rối này đi chuẩn bị đồ tiếp đãi khách, Khương Lâm mới có thời gian sắp xếp lại cốt chuyện của thế giới này.

Nhân vật chính của thế giới thiến nữ u hồn này dĩ nhiên chính là Nhϊếp Tiểu Thiến cùng thư sinh Ninh Thải Thần.

Nhân vật phản diện là Hòe yêu.

Trong này vốn không có chuyện của Hắc Sơn lão yêu.

Nhưng mà không tốt ở chỗ Hòe yêu để ôm chặt bắp đùi là Hắc Sơn lão yêu đã dùng đến kế ngàn năm không lỗi thời - mĩ nhân kế.

Mà vừa hay, Hắc Sơn lão yêu cho tới bây giờ không gần nữ sắc lại yêu Nhϊếp Tiểu Thiến từ cái nhìn đầu tiên.

Sự thấy chứng minh,cho dù bất kể là yêu quái cường đại thế nào, đối nghịch với nhân vật chính ắt sẽ có kết cục rất thảm.

Hắc Sơn lão yêu cuối cùng cũng bị Ninh Thái Thần mời cao nhân đạo gia đánh cho hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có.

Tối nay Hòe yêu tới thăm, nói không chừng là tới hiến mỹ nhân, Khương Lâm chống cằm lười biếng nghĩ.

Ai thèm quan tâm hắn, dù sao chàng cũng không có hứng thú với chuyện tình rắc rối của nhân vật chính, có thời gian không bằng tu luyện Cửu linh quyết không tốt hơn sao?

Ngược lại là thân thể này của chàng, bản thể chính là linh hồn của Hắc Sơn trại, thần thức có thể tùy tiện cảm nhận được từng góc ngách của Hắc Sơn trại.

Mới vừa rồi chàng phát hiện ra, linh khí ở Hắc Sơn trại đầy đủ, bảo vật vô số, là một vùng đất khó mà cầu được.

Viên huyết mạch trong người Khương Lâm lại bắt đầu điên cùng lắc lư: địa phương tốt như vậy, hắn để bỏ hoang thật là lãng phí mà.

Mặc dù tạm thời không có người, nhưng không phải buổi tối có kẻ đưa mình tới cửa sao?

Ban đêm.

Mây che khuất mặt trăng, trời đất mờ tối, gió lạnh nổi lên, yêu ma xuất hành.

Một chiếc kiệu đỏ sậm được 8 tỳ nữ xinh đẹp mặc y phục màu trắng hộ tống lướt nhanh qua rừng núi.

Thời điểm đến Hắc Sơn trại, chiếc kiệu nhỏ dừng lại, một tỳ nữ bên trái có khí chất thanh nhã ôn nhu nói, “Lão Lão, đã đến Hắc Sơn trại.”

“Ừm” một giọng nói dịu dàng đáng yêu từ trong kiệu truyền ra,một bàn tay trắng nõn, móng tay được sơn màu đỏ từ trong màn kiệu vén rèm sang một bên.

Tám tỳ nữ mặc y phục màu trắng đi theo sau lưng vị phu nhân mặc trường bào màu tối, hướng về Hắc Sơn trại phía trước cung kính khom người:

“Hòe yêu ở Lan Nhược tự (tự ở đây là chùa nha) bái kiến Hắc Sơn đại vương.”

Gió lạnh từ trong rừng núi gào thét qua, không có ai trả lời.

Thụ yêu Lão Lão không dám nói nhiều, vẫn khom người như cũ đứng chờ.

May mà không để cho các nàng đợi quá lâu.

Từ trong rừng cây truyền tới tiếng xào xạt, dường như có ai đó đang đạp lên lá rụng đi về phía bên này.

Ngay sau đó, một âm thanh nhỏ nhẹ vang lên: “Tiên sinh kêu các ngươi đi theo ta.”

Một âm thanh thanh thúy khác nói tiếp, “Đi cùng chúng ta, đi cùng chúng ta.”

Một tỳ nữ mặc y phục màu trắng đứng sau lưng Lão Lão không kiềm chế được sự tò mò, ngẩng đầu lên nhìn, không nhịn được “A” một tiếng.

Người phía trước nói chuyện chính là hai tiểu đồng tử xách đèn l*иg, mặc áo choàng màu xanh giống nhau, tóc giống như hài tử nhân gian còn đọc sách vậy, búi thành hai búi nhỏ, gò má tròn vo, trông rất khả ái.

Nàng ta không nghĩ tới Hắc Sơn lão yêu với danh tiếng vang dội lại dùng tiểu đồng tử hầu hạ.

Thụ yêu Lão Lão trợn mắt cảnh cáo nàng ta, nói, “Đây là con rối.”

Tỳ nữ mặc y phục màu trắng kia nghe xong, tỉ mỉ quan sát mới phát hiện ra hai tiểu đồng tử có những động tác mất tự nhiên.

Hai tiểu đồng tử cũng không thèm để ý nội tâm người sau lưng mình, chỉ xác đèn lên thay các nàng dẫn dường.

Đám người thụ yêu Lão Lão không dám nói nhiều, yên lặng đi theo.

Trên đường đi, trong lòng thụ yêu Lão Lão thoáng qua các ý niệm: nếu không phải cần thiết, nàng ta cũng không muốn giao thiệp quá nhiều với với yêu quái mạnh hơn bản thân mình - Hắc Sơn lão yêu.

Chẳng qua đoạn thời gian trước nàng ta gặp lại kẻ thù cũ, song phương đánh một trận, không biết kẻ thù kia có pháp bảo gì trợ lực mà khiến nàng ta bị thương nặng.

Kẻ thù đó sẽ không bỏ qua cho nàng ta, nàng ta chỉ có thể tìm một yêu quái lợi hại hơn chống lưng cho mình trước khi đối phương tìm được ả.

Kẻ thần bí đứng đầu Hắc Sơn trại là đối tượng nàng ta cân nhắc cao nhất.

Muốn được người ta che chở, dĩ nhiên cần phải đáp ứng yêu cầu của đối phương.

Ả ta không biết Hắc Sơn lão yêu thích gì, hàng năm đối phương cư ngụ ở Hắc Sơn trại, sở thích không thề dò hỏi được.

Bất qua đối phương là nam yêu, sở thích của nam nhân ở nhân gian rất đơn giản: sức mạnh, quyền thế và sắc đẹp, yêu quái hẳn cũng không sai biệt lắm.

Dưới tay ả ta ái khác không đề cập tới, nhưng yêu nữ cùng nữ quỷ có dung mạo xinh đẹp trước giờ không ít.

Lần này, ả ta đã chọn ra tám tỳ nữ dung mạo xinh đẹp nhất cùng mình đến đây, nếu trong đó có một, hai tỳ nữ được người đứng đầu Hắc Sơn trại vừa ý, những chuyện còn lại dễ dàng giải quyết rồi.

Các môn nữ đi theo nàng ta tới đây đều biết trước nhiệm vụ của bản thân.

Trong lòng các nàng đều thấp thỏm cùng hưng phấn, thấp thỏm là sợ người đứng đầu Hắc Sơn trại nếu là kẻ tàn bạo thì chưa chắc bản thân có kết quả tốt.

Hưng phấn chính là ôm mong đợi, nếu được vị yêu quái cường đại thương tiếc, các nàng sẽ không cần kiếm sống dưới trước thụ yêu Lão Lão nữa.

Thụ yêu Lão Lão của Lan Nhược tự cũng không phải kẻ hiền lành gì.

Tiểu đồng tử dẫn đường phía trước bỗng nhiên dừng lại, giọng thanh thúy, “đến.”

Một tiểu đồng tử khác đi về phía trước ba bước, đem đèn l*иg trên tay thả xuống.

Chiếc đèn kia rơi thẳng xuống đất bể tan tành, hóa thành những đạo lưu quang rơi phía đất trống, cuộc cùng tạo ra một trận pháp.

Tiểu đồng tử quay đầu, “Các ngươi đi theo ta, chớ đi loạn.”

Nó dẫn đầu bước lên mặt đầy giống như dải ngân hà.

Đám người thụ yêu Lão Lão không dám khinh thường, cẩn thận đi theo con rối đi về phía trước, ước chừng hơn mười bước, trước mắt liền sáng tỏ.

Ánh trăng sáng vốn bị mây đen bao phủ tránh thoát được, không chút hà tiện đem mình chói rọi cả nhân gian.

Các tòa đình viện tinh xảo được dát bạc, sáng rực rỡ; cửa viện rộng mở, hai bên là hàng rào tre xanh như ngọc bích, trong sân truyền tới tiếng cười trong trẻo của thiếu nữ.

Khung cảnh xinh đẹp và yên bình như vậy làm thụ yêu Lão Lão có chút mê muội.

Nàng ta từng tưởng tượng ra cảnh gặp người đứng đầu Hắc Sơn trại, nhưng chưa bao giờ có suy nghĩ ra hoàn cảnh này.

Nhưng mà trong lòng làng ta cũng không dám buông lỏng cảnh giác, an tĩnh mang người đi vào trong đình viện.

Đình viện không lớn, sân được trải đá xanh chỉnh tề, bên trái sân là một cây hoa đào ( mà Thường Xuân thích), kế tiếp cây hoa đào là bàn đá, trước bàn có hai thân ảnh đang ngồi.

Một nam nhân trẻ tuổi mặc hắc bào cùng thiếu nữ có vẻ ngoài kiều diễm mặc thanh y.

Thấy bọn họ, nam nhân cười nói, “Khách đã tới, đi chuẩn bị nước trà đi.”

Thiếu nữ mặc thanh y không động, tiểu đồng tử dẫn đường lúc trước dứt khoát đáp một tiếng, “Vâng thưa tiên sinh.”

Trong lòng Khương Lâm kinh ngạc, chàng đã thấy các thiếu nữ u hồn xinh đẹp thông qua phim điện ảnh và truyền hình, thụ yêu Lão Lão là nhân vật phản diện, lại chiếm danh hiệu “Lão Lão”, diễn viên đóng vai này đều già và độc ác.

Nhưng mà nữ nhân mặc trường vào màu khói trước mắt này lại có khuôn mặt như phù dung, da thịt có thể so tài với tuyết, so với đám tỳ nữ mặc y phục màu trắng mộc mạc phía sau mà nói, lại tăng thêm mấy phần phong tình.

Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại, đúng vậy, sau khi yêu tộc hóa hình đều có dung nhan không già đi, nhất là loại như thụ yêu mà nói, vốn là chủng tộc trường thọ, sau khi hóa hình lại là dáng vẻ lão bà thì mới kỳ quái.

Nào ngờ, không chỉ nội tâm chàng đánh giá mà nhóm người thụ yêu Lão Lão cũng đang đánh giá người có tiếng tăm lừng lẫy - Hắc Sơn lão yêu này, trong lòng còn kinh ngạc hơn chàng.

Vị đứng đầu Hắc Sơn trại này ngày thực cực kỳ ít hiện thân, nhưng tất cả tin đồn liên quan đến chàng đều gắn liền với các từ ngữ” mạnh mẽ”, “tàn bạo”.

Nhưng nào ai tưởng tượng được, hôm nay ả ta tới lại đứng trong một đình viện thanh nhã yên tĩnh, thấy được một dung mạo tuấn tú, thậm chí là diễm lệ, khí chất lại ôn nhu thanh bạch lại là người đứng đầu Hắc Sơn trại chứ?

Nếu không phải giờ phút này đối phương ngồi ở địa giới của Hắc Sơn trại, nếu không phải trên người đối phương vô tình hay cố ý tiết lộ khí tức, chỉ sợ ả ta cho là đang ở trong hậu viện của đại công tử nhà giàu nào đó ở nhân gian đâu.

Thụ yêu Lão Lão còn khϊếp sợ như vậy, mấy thị nữ phía sau càng không cần phải nói: nguyên tưởng rằng người đứng đầu Hắc Sơn trại là một đại yêu tính tình âm u tàn bạo, bây giờ nhìn lại, lại là một người ôn nhu. Nếu có thể được hắn coi trọng thì….

Trong lúc nhất thời, ánh mắt thị nữ của Lan Nhược tự lóe lên, tâm tư xa động.

Thụ yêu Lão Lão thu liễm tâm tư, đi lên phía trước khom người nói, “Lan Nhược tự thụ yêu Hòe Âm, tham kiến đại vương.”

Khương Lâm tùy ý gật đầu, “Ta thay mình lấy một tên là Khương Lâm, ngươi gọi ta là tiên sinh hoặc Khương tiên sinh đều được.”

Thụ yêu Lão Lão đổi giọng nói, “Hòe Âm tham kiến tiên sinh.”

Ngón tay của Khương Lâm nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn một cái, “Mời ngồi.”

Thụ yêu Lão Lão ngồi xuống trước bàn đá, đám thị nữ kia dĩ nhiên không có chỗ ngồi, cho dù có thì các nàng cũng không dám ngồi xuống.

Con rối tiểu đồng tử tiên lên châm trà cho Hòe Âm.

Thường Xuân vẫn luôn mở to mắt nhìn bỗng nhiên nói, “Hòe tỷ tỷ, dáng dấp chỉ tỷ thật đẹp nha.”

Nói xong nàng lại bổ sung một câu, “Các tỷ tỷ mặc y phục màu trắng đều rất đẹp.”

Nhìn tuổi tác của nàng không nhỏ, Hòe Âm sớm nhìn ra bản thể của nàng cũng là thụ yêu, linh khí trên người tinh khiết hiếm có, nhìn một cái liền biết người này tu luyện chính đạo.

Hòe Âm không nhìn ra thân phận của nàng, nhìn Khương Lâm, “ Vị này…”

Khương Lâm nói, “Đây là tiểu nữ Thường Xuân…”

Tiểu nữ?

Chưa từng nghe thấy qua người đứng đầu Hắc Sơn trại còn có một nữ nhi?

Bất quá điều này cũng không trọng yếu, Hòe Âm chỉ cần biết thân phận nàng, biết mình nên dùng thái độ gì để đối đãi với đối phương là được rồi.

Trên mặt ả ta nhanh chóng hiện lên nụ cười thân thiết nhưng cũng không quá phận, “Thường Xuân tiểu thư thật là đáng yêu, tiên sinh thật có phúc.”

Nàng ta chỉ khách sáo một chút, vậy mà Khương Lâm lại đồng tình gật đầu một cái, “Không sai, Thường Xuân chính là khuê nữ khả ái nhất trên đời.”