[Xuyên Nhanh] Yêu Quái Độc Ác Chỉ Muốn Làm Ruộng

Chương 13

Giờ Mẹo canh ba, trời vừa sáng.

Bên ngoài thành Hoài Dương đã có hàng dài người xếp hàng, lính gác cổng đang chăm chỉ kiểm tra từng tuyến đường vào thành.

Thuyên Trụ là một nông dân sống ở một thôn nhỏ ngoài thành Hoài Dương, hắn có người đại ca làm phụ bếp ở Túy Hương lầu trong thành, vận dụng mối quan hệ này, để cho anh em của mình phụ trách cung cấp rau củ tươi mới cho tửu lầu, cũng được coi là công việc ổn định.

Hầu hết những người vào thời điểm này vào thành đều là người đi kiếm sống giống như Thuyên Trụ vậy, phần lớn là bán hàng rong, lái xe bò hoặc là vác trên vai đòn gánh bán rong.

Trong đám người mặc y phục áo ngắn vải thô này, nổi bật nhất là lang quân trẻ tuổi mặc trường bào màu lam ở giữa đội ngũ.

Mặt mũi lang quân tuấn tú, màu da cực trắng trẻo lại mềm mịn, tuy y phục trên người không nhìn ra họa tiết, những cũng biết không phải đồ tầm thường.

Nhìn một cái là biết đây là công tư của một gia đình giàu có nào đó, quen sống trong nhung lụa.

Khương Lâm đứng trong đám người, biết rõ có rất nhiều người đang quan sát mình.

Chàng cũng đang quan sát người quanh mình và phía trước cửa thành.

Những người này chắc chắn là tầng lớp nhân da bình thường nhất ở thời đại này. Khương Lâm quan sát thấy đa số mọi người đều mặc áo ngắn vải thô màu nâu, làn da bởi vì làm lụng lâu dài dưới ánh nắng nên có chút đen, nhưng mà trên mặt họ đa số đều mang nụ cười, cũng không phải bộ dáng yếu đuối gầy nhom do ăn cơm không đủ no.

Bên trong những người xếp hàng có không ít người bán hàng rong cùng chủ sạp nhỏ.

Dễ dàng nhận thấy cuộc sống của nhân dân ở thời đại này không tệ lắ, cũng coi như buôn bán phát đạt.

Cửa thành dùng gạch đá xây lên, cao lớn nguy nga, vô cùng có khí thế.

Căn cứ vào điều hệ thống nói, bây giờ thiên hạ này do vương triều tên là Đại Thịnh thống trị, trước mắt triều đại này phát triển vô cùng hưng thịnh, thế đạo hòa bình, kinh tế phồn vinh, cuộc sống của nhân dân cũng được coi là tốt.

Nhưng mà với kiến thức lịch sử của Khương Lâm vương triều Đại Thịnh này chưa bao giờ xuất hiện.

Chẳng qua cẩn thận suy nghĩ kỹ, ngay cả yêu quái, thần tiên, ma quỷ cũng xuất hiện thì một vương triều chưa từng có trong lịch sự lại xuất hiện thì coi là gì đây?

Rất nhanh đội ngũ xếp hàng đã đến phiên Khương Lâm.

Chàng sử dụng thủ thuật che mắt, qua mặt được thủ vệ, ung dung vào cửa.

Nhưng vào thời khắc đó có kết giới chặn chàng lại.

Khương Lâm sững sờ, theo bản năng vung tay đánh tan kết giới.

“Khách từ nơi nào lại đến mà không báo trước!” một tiếng như sấm gầm lên trên đỉnh đầu.

Một tia sáng lóe lên trước mắt Khương Lâm, xuất hiện hai chiến binh mặc kim giáp.

Bọn họ mặc kim giáp, gương mặt không giận mà uy , trong tay một người cầm chiếc rìu chiến, một người nắm cây thương, trên người léo lên thần quang màu vàng nhạt.

Là thần giữ thành của thành Hoài Dương.

Đầu tiên Khương Lâm ngơ ngác, tiếp đó kịp phản ứng lại: khó trách cái thế giới này rõ ràng có nhiều yêu mà quỷ quái như vậy, nhưng đều co đầu rút cổ ở trong núi hoang, hoàn toàn cách biệt với thế giới loài người.

Ngay cả thành Hoài Dương - một thành trì cỡ trung binh, không được coi là tỉnh phủ,nhưng mới ở cửa thành đã có hai chiến thần mặc kim giáp bảo vệ.

Với sức mạnh của kết giới cùng với thần lực của hai chiến thần kim giáp kia, yêu quái tầm thường căn bản đều không dám đến gần.

Trong lòng chàng suy nghĩ, nào hay hai vị chiến thần mặc kim giác cũng đang quan sát chàng.

Càng quan sát, hai chiến thần càng thận trọng hơn.

Dù không biết bản thể của con yêu quái này là gì, nhưng yêu khí ngất trời, sát khí trên người rất nặng, hiển nhiên thực lực không tầm thường.

Vì vậy cho dù trên người yêu quá xa lạ này không có bao nhiêu huyết khí, cũng không mang nghiệt nợ quấn thân thì hai vị thần chấn giữ cửa thành cũng không dám buông lỏng cảnh giác, chẳng qua là trong lời nói khách khí rất nhiều.

“Là yêu ma phương nào? Đến thành Hoài Dương có công văn ty giám sát phát không?”

Ty giám sát? Là cái gì vậy?

Khương Lâm hỏi hệ thống, hệ thống cũng mờ mịt, “Ta chỉ có môt ít tài liệu bối cánh liên quan đến kịch bản, nhưng mà vương triều Đại Thịnh có sớm hơn bối cảnh kịch bản mấy trăm năm, ta cũng không rõ chi tiết cụ thể a.”

Khương Lâm:”…”

Thôi, vẫn dựa vào mình đáng tin hơn.

Chàng ôn tồn cười một cái, nhìn vô cùng thuần lương, “Xin chào hai vị đại thần, ta gọi là Khương Lâm, đến từ Bạch Hổ Lĩnh. Lần này là lần đầu tiên đến thế giới loài người, ta muốn tìm hiểu một chút phong thổ nhân tình của thành Hoài Dương, Bạch Hổ Lĩnh của chúng ta có không ít đặc sản, có lẽ có thể cùng bên này trao đổi mua bán.”

Chàng nói tới chỗ này, lại cố tình chần chờ nói, “Ty giám sát? Là địa phương nào?”

Hai vị thần kia nghe thấy chàng nói không biết ty giám sát liền chắc chắn đây là yêu quái từ rừng sâu núi thẳm đến.

Nghe những lời kế tiếp của Khương Lâm, trong lòng càng buồn cười hơn, còn mang theo ý tự đắc cùng khinh thường.

Không phải là bọn họ xem thường yêu quái, mà sự thật là mấy trăm năm nay, yêu quái từ bên ngoài đến đây họ thấy không biết bao nhiêu kẻ, tất cả đều đều là dáng vẻ nhà quê ăn tươi nuốt sống, chưa thấy qua thế giới, còn làm giao dịch? Những kẻ ở rừng sâu núi thẳm nghèo rớt kia có thứ gì tốt?

Hai vị kim giáp thần trong mắt đầy vẻ kinh thường bị Khương Lâm nhìn rõ.

Trong lòng chàng mỉm cười, cũng không có nói gì.

Chiến thần kim giáp bên trái nắm cây thương nói, “Ngươi có chỗ không biết, vương triều Đại Thịnh là vương triều của loài người, hoàng đế nhân loại có tử khí hộ thể, có thần tiên che chở, ngay từ khi thành lập triều đại liền thiết lập ty giám sát, tìm kiếm người tài giỏi chí sĩ trong thiên hạ, chính vì phòng ngừa Thần Ma có năng lực đặc thù tác quái.”

Điều này soi với dự kiến trong lòng Khương Lâm không sai biệt lắm.

Chàng liền hỏi, “Ta cũng không có tâm tư làm loan, bất quá muốn biết một chút về thế giới khác. Như loại chuyện của ta nên xử lý như thế nào?”

Lối ăn mặc của chàng phong nhã, nói chuyện cũng mang vẻ nho nhã khác hoàn toàn với đám yêu quái sơn dã.

Hai vị kim giáp thần nhìn nhau một cái, trong lòng đều có nghi ngờ, khách khí nói, “ Các hạ cần đợi ta làm xong ghi danh ở ty giám sát của thành Hoài Dương, lấy một thẻ bài cư trú ngắn hạn, mấy ngày xuất hành đều có nhân viên của ty giám sát đi theo.”

Đây là giám sát cá nhân, sợ chàng nhân cơ hội gây chuyện, trong lòng Khương Lâm biết rõ.

Đối với chuyện này chàng cũng không chán ghét, ngược lại đối với ty giám sát lại cảm thấy có hứng thú, cảm giác như kiểu quản lý vượt mức quy định.

Dưới sự dẫn dắt của kim giáp thần, Khương Lâm đến ty giám sát trong thành, làm một bảng gỗ ghi thân phận, ghi danh xong có thể lui tới bên trong thành Hoài Dương một tháng.

Thậm chí chàng còn được phân một sân nhỏ.

Ty giám sát phái một vị đạo sĩ trẻ tuổi tới đi theo chàng, tên gọi là Trần Du.

Khương Lâm nhìn một cái, phát hiện tu vi của đối phương không tầm thường, chẳng qua là vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.

“Khương tiên sinh, một tháng kế tiếp liền do Trần mỗ làm người dẫn đường.”

Khương Lâm gật đầu, “làm phiền.”

Ngày đầu tiên chàng liền đi dạo khắp nơi ở thành Hoài Dương.

Đi dạo một vòng chàng liền phát hiện, nhân dân ở vương triều Đại Thịnh quả thật vô cùng sung túc đầy đủ, buôn bán vô cùng phát đạt, cư dân bên trong thành trên người mặc nhiều xiêm áo màu sắc rực rỡ tươi đẹp.

Sạp đồ ăn cũng không ít, nhưng mà Khương Lâm phát hiện, đồ ăn mặc dù nhiều, nhưng phân nữa đều là các loại bánh cùng với món ăn hấp.

Chàng muốn nếm thử một chút liền lúng túng phát hiện ra trên tay không có tiền bạc.

Suy nghĩ một chút, chàng báo sự thật cho Trần Du biết, “Trần tiểu hữu, ta đối với những đồ ăn này cảm thấy có hứng thú, nhưng trên người không có tiền bạc, không biết có thể dùng cái này trao đổi được không?”

Chàng đưa tay ra, trong lòng bàn tay nằm lấy một cây nhân sâm núi có giá trị cực tốt.

Ánh mắt Trần Du lập tức phát sáng.

Hắn ho khan một tiếng, làm bộ nói, “Nhân sâm núi này chất lượng không tệ, có thể trị giá mười lượng bạc trắng.”

Ánh mắt Khương Lâm lập tức lạnh xuống.