Kế Hoạch Tự Cứu Của Nữ Phụ Ở Tu La Tràng

Chương 50


Lâm Vãn vừa nghĩ, vừa nhìn vị trí phòng ăn riêng của Hạ Thần trên lầu, chỉ chốc lát sau, một hình bóng quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn cô ta.

Quả nhiên là cô — Vân Thư Ninh.

Cô ta cúi đầu mặt không biểu cảm, có một số việc cô ta không thể tự mình ra tay, vì trong mắt mọi người, hình tượng cô ta là một người dịu dàng chu đáo, hoạt bát thân thiết.

Cô ta không thể cạch mặt Hạ Thần, cô ta cũng không thể chủ động tìm Vân Thư Ninh.

Nhưng không sao cả, có một số việc, sẽ luôn có người sẵn sàng thế cô ta làm.

Cô ta lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua danh bạ trên điện thoại, cô ta dừng lại ở tên Úc Thành một chút, cuối cùng lướt qua, tìm được một dãy số khác, bấm gọi.

Úc Thành người này quá điên, nếu không có lý do đặc biệt, tốt nhất nên ít liên hệ với anh ta.

Sau khi điện thoại được kết nối, cô ta nghẹn ngào nói: “Mục Thanh, chị bỗng nhiên nhận ra, trừ em ra, xung quanh chị dường như không có một người quen nào cả.”

“Em… Có thể đến bên chị không?”



“Đã tới giờ cơm trưa, hiện tại chị coi như tăng ca không lương.” Tô Mục Thanh nhìn người duy nhất vùi mình vào công việc trong khu văn phòng, bước tới gõ vào bàn cô ấy, “Chị Hiểu Lâm.”

“Sếp Tô.” Lưu Hiểu Lâm bị anh ấy làm giật mình, bất đắc dĩ kêu lên.

Tô Mục Thanh là Thái Tử Tô thị, cách đây không lâu đã nhảy xuống¹ công ty chi nhánh của bọn họ đảm nhiệm phó chủ tịch.

¹空降: sắp xếp một nhân viên cấp cao vào một vị trí còn trống thay vì đề bạt một người từ cấp dưới lên vị trí đó.

Người thừa kế duy nhất kinh đô Tô thị, danh hiệu này không hề tầm thường, vốn dĩ bọn họ còn lo Tô Mục Thanh sẽ có tính tình thiếu gia, khó hoà hợp.

Không ngờ anh ấy với suy nghĩ bọn họ hoàn toàn tương phản, anh ấy tôn trọng ý kiến nhân viên và lãnh đạo công ty, hiếm khi can thiệp công việc nội bộ công ty.

Hơn nữa, anh ấy thật sự rất dễ hoà hợp, tới công ty chưa đầy một tuần, đã có thể gọi tên mỗi người, còn thường xuyên gọi một ít đồ ăn vặt và trà sữa cho mọi người.

Nhưng chỉ trong một tháng, anh ấy đã cùng mọi người hợp thành một khối.

“Còn bận làm à?” Tô Mục Thanh tóc hơi xoăn, trong mắt tràn đầy ý cười cùng thân cận, giống như một chàng soái ca nhà bên.

“Sếp Tô, bộ quần áo này đặc biệt thoải mái không? Tôi dường như không thấy cậu mặc loại quần áo nào khác.” Sau khi quen anh ấy, cô ấy cũng buông thả một chút, dám cùng anh ấy nói đùa vô hại.

Từ khi vào công ty, Tô Mục Thanh vẫn luôn mặc thường phục, mặc dù có vẻ xứng với khí chất chàng trai đầy nắng của anh ấy, nhưng lại không hợp với không khí của công ty.

“Chị Hiểu Lâm, chị bây giờ càng ngày càng giống thư kí Lý.” Tô Mục Thanh dựa vào tường, giống như bất lực thở dài, “Mỗi ngày thư kí Lý nhìn thấy tôi câu đầu tiên chính là điều này.”

“Chẳng qua, tôi thực ra có thể đề nghị với chủ tịch một chút, vẫn có thể mặc quần áo tự do.” Anh ấy đứng thẳng người, trong mắt lóe sáng màu hổ phách, “Các chị đã làm việc mệt mỏi như vậy, ở phương diện khác, đương nhiên thoải mái là quan trọng nhất.”

Lưu Hiểu Lâm cảm động gật đầu, vừa định nói gì đó, liền nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên.

Tô Mục Thanh chu đáo dời đi tầm mắt, cho cô ấy nhiều không gian riêng tư.

Cô ấy nhìn qua người liên lạc, có chút bất đắc dĩ cười: “Có một cô bé tiểu học từng được chăm sóc, biết tôi gần đây mất ngủ, nhất quyết gửi cho tôi đoạn ghi hình của một người dẫn Bút Mặc, nói nghe xong giọng cô ấy có thể trợ giúp đi vào giấc ngủ.”

Cô ấy thật sự rất cảm kích cô bé vẫn luôn nhớ tới cô, nhưng phương pháp này nghe có vẻ không đáng tin cậy.

“Thần kỳ vậy?” Tô Mục Thanh búng tay một cái, giọng nói nghe như trêu chọc hơn dự đoán, “Vậy chị tốt nhất phải thử xem.”

Nói xong, anh ấy vừa định rời đi, liền nghe được cô ấy không cẩn thận ấn vào nút phát.

Bước chân anh ấy chợt khựng lại tại chỗ.

Âm thanh video không dài, chưa đến ba phút, sau khi phát xong, không khí lâm vào sự yên lặng đáng sợ.

“Nghe hay quá.” Một lát sau, Lưu Hiểu Lâm mới nhỏ giọng nói, đánh tan bầu không khí yên tĩnh, trong giọng nói tràn đầy ngưỡng mộ.

Cô ấy không biết ghi âm này có trợ giúp giấc ngủ hay không, cô ấy chỉ biết khi nghe xong, cô ấy cảm giác toàn thân đều lắng dịu xuống.

“Rất êm tai.” Tô Mục Thanh phục hồi lại tinh thần không chút keo kiệt khen ngợi, “Có thể nói đây là âm thanh tốt nhất tôi từng nghe, không gì sánh nổi.”

“Chị Hiểu Lâm lát nữa nhớ gửi cho tôi, âm thanh dễ nghe như vậy, tôi muốn nghe thêm mấy lần.”

“Được, không thành vấn đề.” Lưu Hiểu Lâm vừa nói, vừa gửi tập tin qua cho anh ấy.

“Cảm ơn.” Tô Mục Thanh giơ điện thoại trong tay lên, cười rạng rỡ đầy nắng, “Chị Hiểu Lâm nhớ ăn cơm, tôi đi trước.”

Quay đầu, anh ấy trầm ngâm liếc nhìn điện thoại, sau đó dời đi tầm mắt như không có việc gì, cất bước ra khỏi công ty.

Mới vừa đi đến xe, điện thoại của anh ấy liền vang lên.

Anh ấy nhìn thoáng qua tên người hiển trị trên điện thoại, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Vãn Vãn, chị làm sao vậy?”

“Chị ở đâu, giờ em tới liền.”

……

Quán bar vừa mới mở vào buổi chiều, không có mấy vị khách, nên Tô Mục Thanh liếc mắt một cái là có thể thấy được người ngồi ở trong góc.

“Vãn Vãn.” Anh ấy bước tới, đưa tay cầm chai rượu trước mặt cô ta.

“Sao bây giờ em lại không gọi chị là tiền bối?” Cô ta nhìn anh ấy, nhăn mũi, trong giọng nói mang một tia men say, “Hậu bối, cùng tiền bối uống một ly.”

“Chị rốt cuộc làm sao vậy, tiền bối?” Anh ấy nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Lâm Vãn nhìn anh ấy, cười nhẹ: “Em không cần dùng biểu tình này nhìn chị, thật sự rất giống một đứa trẻ giả bộ làm người lớn.”

Tô Mục Thanh có khuôn mặt trẻ con, chỉ cần nhìn gương mặt anh ấy, sẽ làm người ta cảm thấy anh ấy là một học cao trung, hiện tại anh ấy giữ khuôn mặt nghiêm túc, không có một chút uy hϊếp, ngược lại đáng yêu muốn cho người ta nhéo mặt anh ấy.

“Tới uống với chị một ly đi.” Trên mặt Lâm Vãn không còn tràn đầy sức sống như trước kia, lắc đầu cười khẽ, “Chỉ là hôm nay bỗng nhiên cảm thấy muốn uống rượu.”

Tô Mục Thanh nhìn cô ta một cái, nhấc ly rượu trước cô ta uống cạn một hơi: “Bây giờ có thể nói không?”

Lâm Vãn cau mày muốn rót một ly, lại bị anh ấy ngăn lại, cô ta cúi đầu ủy khuất, sau đó ngẩng đầu, ngấn lệ hiện lên trong mắt:

“Mục Thanh, em có tin tình yêu trên thế giới này sẽ không thay đổi?”

Tô Mục Thanh tay cầm ly rượu dừng một chút, anh ấy ngồi đối diện cô ta như không có việc gì, giọng nói dịu dàng: “Sao chị đột nhiên nhớ tới vấn đề này?”