“Thôi quên đi." Anh ta tiện tay cầm lấy quần áo đặt trên lưng ghế, "Bây giờ tôi ra ngoài một chuyến, đem lịch trình chiều nay chuyển sang ngày mai đi.”
“... Vâng. "Vẻ mặt Trợ lý Vương mờ mịt đáp lời, tại sao Hà tổng lại để ý Vân Thư Ninh như vậy?
Không phải Hạ tổng có bạn gái rồi sao? Hơn nữa Vân Thư Ninh không phải là... thím út của Hạ tổng sao?
Có phải cậu ấy đã biết được điều gì đó không nên biết không?
Bên kia, trong phòng làm việc của Úc Thành, vẻ mặt của thư ký Minh trông như vui mừng đến phát khóc.
Trong tuần này, số lần Úc Thành tới công ty đã vượt qua bốn lần, đây quả thực là một kỳ tích!
“Cậu còn dùng ánh mắt đó để nhìn tôi thì tiền thưởng tháng này của cậu không cần nghĩ nữa đâu." Úc Thành cảm nhận được ánh mắt đang dính chặt trên người mình, nổi lên một tầng da gà.
Vừa lật tài liệu thư ký Minh đưa tới, Úc Thành làm như vô tình hỏi: "Người tôi bảo cậu phải luôn chú ý đến, gần đây cô ấy thế nào rồi?"
"Phải luôn chú ý đến?" Trên mặt của Thư ký Minh treo một cái dấu chấm hỏi vô cùng lớn, chuyện khi nào thế, sao anh ấy không biết gì hết vậy.
“Ý của ngài là... cô Vân sao? " Anh ấy nhìn Úc Thành, cẩn thận hỏi.
“Ừ." Úc Thành ừ một tiếng, động tác trên tay không hề dừng lại, nước chảy mây trôi ký tên mình.
"Từ trưa hôm qua sau khi về đến nhà, cô Vân vẫn luôn ở trong nhà, cho đến bây giờ chưa từng đi ra ngoài." Trong giọng nói của thư ký Minh mang theo chút vui mừng, cũng may vì anh ấy đã làm thư ký nhiều rồi, luôn có thói quen thực hiện mọi yêu cầu của chủ tịch, bằng không hôm nay anh ấy sẽ không trả lời được vấn đề của sếp Úc.
“Vẫn luôn không có động tĩnh gì sao? "Tay anh ta vô thức ngừng lại.
“Có vấn đề gì sao?" Vẻ mặt thư ký Minh nghi ngờ hỏi lại.
“Không có gì, cậu ra ngoài trước đi." Úc Thành xua tay, cũng không ngẩng đầu lên.
Thư ký Minh đi tới cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua anh ta đang làm việc: Sếp Úc nghiêm túc làm việc như vậy, thật sự không phải bị hồn ai xuyên vào rồi đấy chứ?
Đợi sau khi anh ấy đi ra ngoài, vẻ mặt Úc Thành bực bội khép tài liệu lại.
Quên đi, cứ coi như anh ta đi ra ngoài để giải sầu.
Nghĩ tới đây, anh ta lấy cái áo khoác đang treo trên ghế bành xuống, bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Thư ký Minh đang đi về vị trí làm việc của mình thì thấy Úc Thành đi ngang qua anh ấy, mục tiêu của Úc Thành là - - thang máy.
Quả nhiên, đây mới thật sự là sếp Úc.
“Sao anh cũng ở đây?" Sau khi đăng ký xong dưới lầu, Úc Thành đi tới trước cửa căn hộ của Vân Thư Ninh.
Không nghĩ tới vừa ra khỏi thang máy, đã nhìn thấy Hạ Thần đứng đó với vẻ mặt căng thẳng.
Sau khi nhìn thấy Úc Thành, trong mắt Hạ Thần hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng hiện tại tâm tình của anh ta hoàn toàn bị sự lo lắng chiếm cứ.
“Tôi đã gõ cửa rất lâu rồi nhưng không có ai trả lời.”
“Vừa nãy tôi cũng gọi cho cô Vân rất nhiều lần nhưng cũng không có ai nhận…”
“Có thể là nhìn thấy người liên lạc trên điện thoại rồi cảm thấy xui xẻo cũng nên.”
Hạ Thần bị lời nói của anh ta làm cho cứng họng, anh ta hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc nói tiếp: "Từ trưa hôm qua đến bây giờ, cũng chính là bốn giờ chiều, lượng điện tiêu thụ trong căn hộ này vẫn duy trì ở mức cực thấp, chắc hẳn anh biết điều này có ý nghĩa gì.”
Ngoài trừ các thiết bị điện thường được kết nối hàng ngày thì trong căn hộ này căn bản cũng không có đồ vật khác cần phải sử dụng điện.