Kế Hoạch Tự Cứu Của Nữ Phụ Ở Tu La Tràng

Chương 44

Đối mặt với Lâm Vãn, anh ta luôn hết sức kiên nhẫn. Cô ta chính là báu vật mà anh ta đã đợi rất lâu.

"Gần đây lúc em theo thầy học tập, phát hiện một vấn đề. " Cô ta nghiêng người về trước, hạ thấp giọng nói, "Thầy, hình như rất không thích hoa Tường Vi. "

"Cho nên phúc họa khôn lường, làm sao biết được đó là họa hay là phúc, nếu bộ lễ phục đó của em không bị phá hỏng, có lẽ em căn bản đã không thể trở thành học trò của thầy. "

Cô ta cố ý nhắc tới chuyện này, chuyện bộ lễ phục bị phá hỏng đã trôi qua rất lâu rồi, Vân Thư Ninh vậy mà không hề nhận lấy bất kì sự trừng phạt nào.

Hiện tại cô ta nhắm chừng là Hạ Thần đã quên đi chuyện đó rồi, vậy làm sao được, cô ta phải khiến anh ta nhớ lại nó.

Cô ta có thể chấp nhận Hạ Thần bỏ qua cho Vân Thư Ninh, nhưng cô ta không thể chấp nhận anh ta đem chuyện này làm như chưa từng xảy ra.

Cô ta nói xong lời này, không phát hiện người đối diện đã sững lại một chút.

Ngày đó ở trong phòng làm việc, lời của Vân Thư Ninh đã nói, thì ra đều là sự thật.

"Bí mật này anh phải bảo vệ cho tốt, để cho người khác biết rồi, sẽ rất phiền phức. " Hạ Thần thu lại mọi suy nghĩ, nghiêm túc nhìn cô ta.

"Em yên tâm đi, anh cũng không ngu ngốc như vậy" Lâm Vãn mỉm cười vẫy tay, "Đã nói rồi, anh cũng không phải người ngoài. "

Lời khen ngợi chính là thứ rẻ tiền nhất trên đời này, nhưng lại luôn có thể phát huy tác dụng không ngờ đến, cô ta nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt cô càng thêm phần xán lạn. Chỉ là... ... "

Cô ta vừa dứt lời, điện thoại của Hạ Thần đột nhiên vang lên, anh ta lấy điện thoại ra, liếc nhìn người gọi đến, hơi cau mày.

Sự chú ý của Lâm Vãn vẫn luôn đặt trên người anh ta, nhìn thấy động tác của anh ta, lòng cô ta nhất thời trầm xuống.

"Anh có việc thì nhanh đi giải quyết đi, cũng đã ăn cơm xong rồi, em cũng sắp phải đi tìm thầy rồi. " Cô ta ở trước mặt anh ta đều là bộ dáng dịu dàng chu đáo như vậy, lần này hiển nhiên cũng thế.

"Anh gọi tài xế đưa em đến đó. "Hạ Thần gật đầu với cô, giọng nói mang theo mấy phần áy náy, "Anh còn có việc, em đi đường chú ý an toàn, xảy ra chuyện gì thì trực tiếp điện thoại cho anh là được. "

Nói xong, anh trầm ngâm bước ra khỏi phòng ăn, ấn nút nghe máy.

Hạ Thần vừa đi tới chỗ đỗ xe, vừa nhấn nút nghe.

Chẳng biết vì sao, trong lòng anh ta dâng lên một cảm giác rất kỳ quái.

Bây giờ anh ta vẫn còn nhớ ngày đó ở trong bệnh viện Vân Thư Ninh đã nói với anh ta những gì, cô không muốn anh ta xuất hiện trước mặt cô nữa.

Nhưng hôm nay, tại sao cô lại chủ động tìm anh ta?

Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

“Hạ Thần.”

Anh ta chưa từng nghe thấy giọng nói như thế này của Vân Thư Ninh, cho dù là khi cô biết được chân tướng về sự mất tích của chú nhỏ thì giọng nói của cô cũng không giống như vậy... Trống rỗng và vô vọng như vậy.

Giống như bay tới từ một thế giới khác vậy.

“Cô sao thế? "Anh nắm chặt di động, trong giọng nói tràn đầy sự lo lắng," Cô đang ở đâu, tôi sẽ qua đó ngay bây giờ.”

“Không cần đâu." Vân Thư Ninh như một đứa trẻ đang bi bô tập nói, tốc độ nói rất chậm," Cậu có biết sở thích của Hạ Nghiên không?”

Lại là chú út. Chẳng biết vì sao, đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong lòng anh ta, giống như mỗi một lần cô ở cùng anh ta, trao đổi, đều không thể rời khỏi chủ đề này.