Cô từ chối sự giúp đỡ của anh ta, bản thân gian nan ngồi dậy, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên sườn mặt cô, hai từ “kiên cường và mong manh” ở trên người cô hòa hợp một cách mâu thuẫn.
“Còn nữa.” Cô nghiêng mặt, ánh mặt trời hiện lên một vòng sáng mông lung trên tóc cô, “Xin lỗi.”
“Khoảng thời gian qua tôi đã làm sai rất nhiều chuyện, rất xin lỗi.”
Hạ Thần mặc một chiếc áo khoác sẫm màu, anh ta sững sờ nhìn người ngồi trên giường bệnh trắng tuyền, trong giây phút đó, bỗng nhiên anh ta cả thấy anh ta và cô, như ở hai thế giới khác nhau.
“Không sao.” Anh ta nắm chặt tay, bản thân cũng không biết mình muốn nắm lấy thứ gì, “Số tư liệu kia, chỉ có rất ít người mới có thể xem được, sự nghi ngờ của cô, tôi rất thấu hiểu.”
“Hạ Thần.”
Đây là lần đầu tiên Vân Thư Ninh nghiêm túc gọi tên anh ta.
“Tôi đây.”
Cô quay đầu, nghiêm túc nhìn anh ta: “Sau khi Hạ Nghiên mất tích, anh thực sự hy vọng anh ấy trở về sao?”
“Tôi…” Hạ Thần há miệng, nhìn ánh mắt sáng tỏ của cô, cuối cùng cũng không nói ra hai chữ “hy vọng”.
Khi chú nhỏ vừa mới mất tích, đúng là anh ta rất lo lắng, báo cảnh sát cũng được, điều tra riêng cũng thế, điều gì có thể làm anh ta đều làm hết rồi.
Nhưng theo dòng chảy của thời gian, anh ta thân là một người được hy vọng kế thừa nhà họ Hạ nhất, nhận được đối đãi trọng hậu và kính trọng trước kia chưa từng có.
Chuyện trong công ty cũng vậy, tuy rằng anh ta chưa bao giờ lợi dụng nguyền tài nguyên của nhà họ Hạ, nhưng những công ty khác luôn nhượng bộ anh ta.
Bây giờ anh ta thực sự hy vọng chú nhỏ quay lại sao?
Hình như anh ta không đưa ra được đáp án.
“Được rồi, anh không cần nói nữa.” Vân Thư Ninh lắc đầu, “Báo cáo từ chức của tôi đã được gửi đến công ty rồi, sau này…”
“Hai người chúng ta cứ coi như người xa lạ đi.” Ngữ khí của cô dịu dàng hiếm thấy, “Tôi hiểu cho cách nghĩ của anh, nhưng không thể tha thứ.”
Sau khi nói xong, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Lúc này khó khăn lắm cô mới nghĩ ra phương pháp phù hợp với thiết lập hình tượng của mình.
Thân là một nữ phụ, cô tuyệt đối không thể dây dưa với nam chính, bây giờ vừa hay, đợi qua vài ngày nữa cô có thể lấy danh nghĩa giải sầu để đi du lịch.
Đợi khi ra khỏi Thủ đô, cô không cần mỗi ngày đều đi trên mũi dao như bây giờ nữa rồi.
Hạ Thần nhìn dáng vẻ như đã buông bỏ tất cả, thờ ơ với mọi thứ của cô, bỗng nhiên nhớ đến những tư liệu liên quan đến cô.
Từ nhỏ cô đã ăn nhờ ở đậu, không có người thân, cũng không có người bạn tốt nào, rời khỏi công ty, ngộ nhỡ cô nghĩ không thông thì…
“Chú nhỏ không thích người khác đến phòng của mình.” Anh ta nhìn khuôn mặt trắng đến mức gần như trong suốt của người kia một cái, nhẹ giọng hỏi, “Cô Vân có đồng ý mỗi tuần rút chút thời gian đến thu dọn phòng ngủ giúp chú ấy không?”
Đây là cách tốt nhất mà anh ta có thể nghĩ ra.
Vân Thư Ninh cúi đầu, trong lòng một mảng đm, khó khăn lắm cô sắp rời ra đống thị phi này, lại bị một câu nói của nam chính kéo trở lại.
Nhưng khi cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt và suy nghĩ trong lòng hoàn toàn trái ngược nhau, ánh mắt thản nhiên mang theo vài phần mong đợi khó nhận ra: “Thực sự… có thể sao?”
“Đương nhiên.” Hạ Thần nhìn ánh mắt của cô, thở phào, một xưng hô có hơi bất ngờ buột miệng nói ra, “Thím nhỏ.”
Vân Thư Ninh có chút kinh ngạc nhìn anh ta, khóe môi không chịu khống chế mà khẽ nhấc lên, băng tuyết quanh người như được tan ra vào giây phút này.
Vốn Hạ Thần còn đang phiền não, nhưng nhìn thấy nụ cười thoáng qua của cô, ánh ta chớp mắt, nuốt ý xin lỗi của mình xuống.
Như vậy cũng tốt.