Thứ hai
Sáng sớm Trần Xu Hàm đã đi làm, trong nhà chỉ còn lại hai người Khương Nhiêu và Trương Tử Dương.
Chín giờ Trương Tử Dương đã rời giường đi làm bữa sáng, hơn nữa còn gọi Khương Nhiêu thức dậy ăn cơm.
Khương Nhiêu nằm trên sô pha nhịn không được dùng chăn trùm đầu giả vờ không nghe thấy.
Thật sự là quá mệt mỏi, buổi tối uống nhiều rượu như vậy, đã thế còn chơi đến khuya, cô cảm thấy mình có thể ngủ thẳng đến giữa trưa cũng được!
Trương Tử Dương nhìn cô còn đang ngủ nướng, đành phải đi tới bên cạnh cô, kéo chăn của cô xuống, lấy tay nhẹ nhàng nắm mũi cô, cười gọi cô rời giường.
Nhìn hắn cười đẹp như vậy, Khương Nhiêu lập tức tỉnh táo lại.
Động tác của hắn quá mức thân mật, khiến cô nhịn không được co rúm lại.
Luôn cảm thấy có gì đó không ổn lắm!
Lúc trước hai người bọn họ có quen thuộc như vậy sao? Hay là bởi vì uống qua một lần hắn sẽ không coi mình là người ngoài nữa?
Trương Tử Dương thấy cô rời giường, cũng không quan tâm là cô đang miên man suy nghĩ, bảo cô đi rửa mặt ăn cơm.
Khương Nhiêu mơ mơ màng màng đi rửa mặt đánh răng, nhìn Trương Tử Dương trước mặt múc cháo lột trứng gà cho mình luôn cảm thấy nó cứ sao sao ấy.
“Anh Dương, anh sao vậy? Đừng làm em sợ nha!” Cô hỏi, luôn cảm thấy có thể Trương Tử Dương cảm thấy mình quá ảnh hưởng đến sự hài hòa giữa họ nên muốn huỷ hoại cô chăng.
Lúc đó mặt Trương Tử Dương lập tức đen lại, hỏi cô: "Làm em sợ là sao?”
"Đột nhiên anh đối xử với em tốt như vậy, em thất hơi rén á!" Trong lòng nghĩ: lúc trước rõ ràng rất ghét khi thấy mình cứ làm bóng đèn giữa họ, bây giờ đột nhiên đối xử với mình tốt như vậy, còn làm điểm tâm lột trứng gà cho mình, hù chết cha mình rồi chứ đùa! Có phải hạ độc trong đó không trời?
“Chuyện ngày hôm qua em không nhớ sao?” Trương Tử Dương xụ mặt hỏi.
“Nhớ chứ, sao vậy?” Khương Nhiêu hơi kỳ lạ nhíu mày.
“Vậy em muốn xử lý thế nào đây?” Ánh mắt Trương Tử Dương hơi sắc bén nhìn cô hỏi.
Khương Nhiêu trong lúc nhất thời có chút mơ hồ: “Cái gì xử lý như thế nào?”
"Chính là chuyện trong toilet ngày hôm qua đấy!" – Trương Tử Dương không muốn nhìn cô qua loa mà nói thẳng ra luôn.
“Chuyện anh tình em nguyện, đều là người trưởng thành rồi, chẳng lẽ còn muốn em chịu trách nhiệm sao?" Khương Nhiêu không biết nói gì, cảm thấy Trương Tử Dương có thể có tật xấu, ngay cả mình cùng người khác chơi FWB mà cũng quản, còn nghiêm túc hỏi tiếp như vậy nữa chứ.