Sau Khi Xuyên Lại Tôi Được Gả Vào Hào Môn

Chương 13: Chuyện huyền bí

Vì cô gái bên cạnh và Anh Triệu đều không dám tin – chuyện này quá huyền bí, chỉ cần nhìn qua cửa chống trộm mà thấy bên trong có người chết? Trừ khi là có người bị gϊếŧ!

Nhưng nếu bỏ mặc thì trong lòng lại thấy lo lắng.

Cuối cùng bọn họ không chọn gọi báo cảnh sát, mà gọi điện cho ban quản lý.

Trong lúc chờ đợi nhân viên quản lý đến, Bạch Ngọc Trạch đã lấy chìa khóa dự phòng mà anh Triệu xin từ chủ nhà, mở cửa đi vào như không có chuyện gì, thong thả tham quan không gian bên trong. Cô gái bên cạnh và anh Triệu đứng ở cửa chăm chú nhìn cậu. Mặc dù trong lòng nghĩ rằng người này quá bình tĩnh, chắc hẳn là đang đùa họ... thế nhưng thích cái đẹp không có giới hạn đâu! Đậu má, hình ảnh này nhìn thích quá, giống như một quảng cáo bất động sản được đầu tư khổng lồ, dưới ánh sáng của người mẫu, căn hộ mẫu bình thường bỗng trở nên cao cấp hẳn lên.

"Này, anh, đây là em trai của anh à?" Cô gái nhà bên hỏi anh Triệu.

Anh Triệu vui vẻ nhìn cô, định lên tiếng thì cô ấy đã tự tát vào miệng mình: "Mình thật ngu ngốc! Nói gì vậy trời, anh là môi giới bất động sản hay là người đại diện của ngôi sao vậy?"

Anh Triệu: "..."

Ông ta không thèm để ý đến cô gái này nữa, thật sự là quá ngốc, nếu đã muốn hỏi chuyện khen mình một câu thì có sao?

Không chờ được câu trả lời từ anh Triệu, cô gái nhà bên cũng không nản lòng, lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh của Bạch Ngọc Trạch. Cô nàng càng chụp càng thấy chắc chắn đây là nghệ sĩ nổi tiếng, quá ăn ảnh, 360 độ không góc chết, với kỹ thuật chụp ảnh tệ hại của mình, khi chụp bạn mình cũng đã bị chờ ê chê nhiều lần, mà chụp anh chàng đẹp trai này thì bức nào cũng như phát sáng...

Cá ba gói mì tôm, người này không bao lâu chắc chắn sẽ nổi tiếng! Ha ha, cô ấy thật sự đã trở thành hàng xóm của một ngôi sao tương lai, số gì vầy nè!

Anh Triệu cũng không ngăn cản cô ấy chụp ảnh, chỉ nhắc nhở: "Đừng để lộ địa chỉ nhé."

Cô gái nhà bên gật đầu liên tục: "Chắc chắn rồi, tôi sống ở đây mà, ai mà ngu ngốc đến mức nói địa chỉ ra, sống an nhàn chẳng tốt hơn à?"

Anh Triệu quay đầu nhìn cánh cửa đối diện, ông ta chỉ đến đây khi thuê nhà, không quen thuộc với khu vực này. Cửa chống trộm đối diện có màu đỏ sẫm, thật ra hầu hết cửa chống trộm đều có màu đỏ sẫm, thường ngày nhìn chẳng có gì lạ, nhưng sau khi nghe "bên trong có người chết", lúc này nhìn cửa đỏ sẫm đó ông ta cảm thấy thật kỳ lạ, nổi da gà.

"Này, cô có biết người sống ở đây là ai không?"

Cô gái nhà bên nhớ lại một chút, nói: "Hình như là một người phụ nữ mới cưới, khoảng ba mươi tuổi, trông cũng khá đẹp. Tôi chỉ gặp vài lần, không thấy người khác ra vào, có lẽ sống một mình?"

Mối quan hệ giữa hàng xóm hiện đại rất lạnh nhạt, sống nhiều năm mà không biết hàng xóm trông như thế nào cũng không hiếm, cô ấy biết đó là một người phụ nữ ba mươi tuổi đã là rất tốt rồi.

Trước đây cô ấy nhìn thấy hàng xóm này rất tốt, không ồn ào không quấy rối, nhưng hôm nay miêu tả lại nghe kiểu gì cũng giống mở đầu của một câu chuyện kinh dị thế!

Cô gái nhà bên nhìn Bạch Ngọc Trạch với ánh mắt trách móc, nhưng cuối cùng không nỡ trách cậu, còn bận rộn đưa ra ý kiến cho người đại diện phốp pháp đồ sộ của cậu: "Tôi thấy cậu ấy có tài năng dọa người khác, sau này lên chương trình thực tế đừng quên thể hiện một chút, sẽ thu hút một đống fans đó!"

Anh Triệu nhắm mắt gật đầu, ông ta rất có lòng hư vinh, như thể mình thật sự là một người đại diện có vô số tài nguyên. Nếu để cô gái biết thần tượng của mình đi theo con đường mạng xã hội, mỗi ngày đứng bên bếp lửa khói mù mịt như vậy, không biết cô ấy có hận đến mức muốn nuốt sống ông ta không nữa!

Ngay cả bản thân ông ta cũng đã tự kiểm điểm trong hai giây, phung phí của trời sẽ bị sét đánh...

Sau khi tự kiểm điểm xong, ông ta lại tự an ủi mình, mạng xã hội có gì không tốt chứ, nghe thì không bằng nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng âm thầm kiếm được nhiều tiền! Hơn nữa, nếu một khi nổi tiếng, cũng có thể tham gia chương trình thực tế và đóng phim đấy! Cho nên, tuy con đường có khúc khuỷu, nhưng tương lai lại sáng sủa...

Ông ta phải giữ mối quan hệ tốt với thần tượng, đợi khi người ta phát đạt, hơi nâng đỡ một chút, thì chẳng phải mình cũng được hưởng lợi hay sao?

[Ting!]

Trong lúc đang mải mê suy mghũ, thang máy đột nhiên vang lên một tiếng, cửa mở ra, hai nhân viên mặc đồng phục bảo vệ bước ra. Thấy anh Triệu chen chúc ở cửa nhà bên trái, hai người tiến lại hỏi: "Chào anh, có phải anh là chủ nhà vừa gọi điện cho ban quản lý không?"

Cô gái nhà bên cắn răng chỉ vào cửa đối diện: "Điện thoại là tôi gọi, là chị gái ở cửa đối diện sống một mình. Khụ khụ tôi lo lắng không biết chị ấy có chuyện gì không..."

Cô ấy càng cảm thấy mình như phiên bản hiện đại của Chu U Vương*, vì để làm đẹp lòng mỹ nhân mà sẵn sàng đùa với lửa... Quay lại nhìn hai nhân viên bảo vệ, không biết bọn họ có mắng mình là đồ ngốc không nữa, haizzz.

*Chu U Vương bị sử sách đánh giá là một hôn quân.

Nhân viên bảo vệ trước tiên gõ cửa, không có phản ứng lại gọi điện cho số điện thoại của chủ nhà bên cạnh.

Không ai bắt máy, nhưng áp tai vào cửa vẫn nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Lần này, nhân viên bảo vệ cũng trở nên nghiêm túc. Những năm đầu, một số khu chung cư có giữ chìa khóa dự phòng của cư dân, nhưng sau này các cư dân không hài lòng vì cảm thấy không an toàn, nên đã thu hồi lại. Cho nên, bây giờ trừ khi phá khóa ra, nếu không thì bọn họ cũng không vào được.Mấy người nhìn nhau một lúc, cuối cùng không còn cách nào khác ngoài gọi cảnh sát.