Sau Khi Xuyên Lại Tôi Được Gả Vào Hào Môn

Chương 20: Quả đầu úp tô vô địch

Nói quá nhiều, chắc chắn sẽ bị vả vào mặt.

Anh ta như đi trên mây, lơ lửng theo sau Bạch Ngọc Trạch, đuổi cậu học trò nhỏ thường giúp mình đi, tự mình đi gội đầu cho khách hàng mới.

Vỡi! Chất tóc này cũng tốt thật đấy.

Trước khi gội, anh ta tháo bím tóc nhỏ trên đầu ra.

Rồi thầy Tony cảm thấy có gì đó không ổn, cầm dây tết nhìn kỹ bằng hai mắt, mới xác định rằng không chỉ là vẻ bề ngoài! Lần đầu tiên thấy có người dùng dây leo thật mảnh để tết tóc...

Có cá tính!

Vừa đẹp vừa sành điệu!

Đeo kính lọc dày 8 mét, thầy Tony nhẹ nhàng như đang xử lý một tác phẩm nghệ thuật dễ vỡ, đã gội sạch đầu của Bạch Ngọc Trạch, quấn khăn tắm lại, dẫn cậu đến trước gương ngồi xuống.

Khách trong gương có khuôn mặt phong thần như ngọc, nhìn gần như vậy cũng không có chút trang điểm, làn da trắng mịn màng, không có chút khuyết điểm nào, đôi mắt trong veo như dòng nước mùa xuân, nhìn nhiều đều phải say.

Thầy Tony hỏi khách: "Xin hỏi cậu định làm kiểu gì? Cần uốn nhuộm không? Tay nghề của tôi rất đáng tin, cậu đưa cho tôi bất kỳ bức ảnh nào, tôi cũng có thể làm y như vậy!"

Linh hồn nghệ thuật của anh ta đang bùng cháy!

Đến lúc chứng minh sự tôn nghiêm của thợ cắt tóc rồi!

Bao nhiêu lần, có khách mang ảnh của thần tượng đến nhờ anh ta làm theo, nhưng kết quả ra đời lại khiến khách khóc lóc ngay tại chỗ, có người còn đe dọa phá cửa tiệm, có người đòi treo cổ trước cửa... Oang uổng quá mà! Có thể trách anh ta được à? Trước khi làm đã khuyên bao nhiêu lần là không phù hợp rồi! Ní hãy lương tâm mà nói, cuối cùng có phải anh ta đã tái hiện lại một cách hoàn hảo rồi không? Ai mà không biết cái nồi trên đầu mình có chút ý thức chắc?

Nhưng người khách này thì khác.

Thầy Tony vừa xoa tay vừa cảm thấy tiếc nuối, nghĩ rằng dù sau này cắt xong có ấn tượng đến đâu, cũng chỉ là chiến thắng không công bằng. Vĩnh viễn không thể chứng kiến phép màu biến cái xấu thành cái đẹp được rồi.

Dưới ánh nhìn của vô số ánh mắt hoặc ngoài sáng hoặc trong tối, chỉ nghe khách bình tĩnh đáp: "Sao cũng được, anh cứ làm đi."

Sắc mặt của thầy Tony nghiêm trọng, như thể được lịch sử giao cho một sứ mệnh vinh quang.

Anh ta không để lộ dấu hiệu nào, hít một hơi thật sâu, kéo khăn quấn đầu của khách xuống, mở máy sấy công suất lớn trước tiên để làm khô tóc cho cậu,

... Năm phút sau.

Thầy Tony nhìn khách trong gương mà không nói nên lời.

Đây, đây chắc chắn không phải là kiểu đầu úp tô đúng không?

Hay là kiểu tóc đã hơn một tháng không cắt, bây gườ đã mất hình dạng... quả đầu úp tô vô địch.

Lúc này, tóc đã được sấy khô, giống như một cây nấm độc đen ngòm tỏa ra mùi ẩm mốc, đè lêи đỉиɦ đầu của khách nam thần, mạnh mẽ và quyết liệt giảm bớt vẻ đẹp, -1, -1, -1, -1...

Trên thực tế, không chỉ thầy Tony mà còn nhiều người khác cũng bị sốc bởi kiểu tóc nguyên thủy của khách! Người thể hiện cảm xúc thái quá nhất chính là cô nàng bên cạnh đang đội mũ hấp to, giống như bị chọc cười không thể ngừng lại, rồi lắc quá mạnh khiến tóc bị kéo, đau đến mức kêu oai oai.

Tiếng cười của cô nàng rất lây lan, nhanh chóng, đủ loại tiếng cười vang lên không ngớt trong tiệm Nghi Thủy, không khí trong cửa tiệm tràn ngập sự vui vẻ.

Thầy Tony cố nén lại và xin lỗi Bạch Ngọc Trạch: "Chuyện là, xin lỗi nhé, ha ha."

Bạch Ngọc Trạch cũng cười: "À, không sao."

Thầy Tony quay người, lắc lắc vai một chút rồi đi cất máy sấy tóc. Đang chuẩn bị lấy kéo và lược thì ánh mắt của anh ta đúng lúc rơi vào chiếc điện thoại đang sạc trên bàn, mắt anh ta sáng lên, nói với Bạch Ngọc Trạch: "Cậu gì đó ơi, tôi có thể chụp vài bức ảnh của cậu không? Đảm bảo không đùa giỡn đâu, chỉ là đột nhiên thấy kiểu tóc của cậu rất phù hợp để làm so sánh before, after... Để đền bù, hôm nay sẽ không thu phí cho cậu, tôi còn làm thêm vài kiểu tóc miễn phí nữa..."

Cô gái bên cạnh nghe thấy vỗ tay tán thưởng: "Cái này hay đấy, cái này hay đấy. Anh giai, anh làm ơn đồng ý đi."

Mọi người xung quanh cũng bắt đầu hò reo.

Bạch Ngọc Trạch đành gật đầu đồng ý.

Cậu cảm thấy chuyện này khá thú vị, so với những ngày buồn tẻ trong vực sâu, cuộc sống trở lại thật sự phong phú và đa dạng. Nói một câu có phần văn vẻ, vẻ đẹp của cuộc sống chẳng phải chính là những ồn ào của thế gian này hay sao?

Thầy Tony vui mừng chụp vài bức ảnh kiểu tóc "úp tô" vô địch của Bạch Ngọc Trạch, rồi quay một đoạn video ngắn.

Sau đó, anh ta lấy một hộp sáp vuốt tóc, không dùng kéo, chỉ chải ngược phần mái dày và dài lên cao, mang thêm vài phần mất trật tự, tạo ra một kiểu tóc cổ điển cổ điển thường thấy ở những anh chàng đẹp trai châu Âu Mỹ.

Giống như mở ra một lớp phong ấn, đôi mắt và lông mày tinh tế lại cuốn hút hiện ra, sự lộn xộn vừa đủ ấy lại tăng thêm chút vẻ hoang dã cho cậu.

Thầy Tony hài lòng lùi lại một bước.

Sau đó không biết ai là người bắt đầu, trong tiệm, cả thợ cắt tóc lẫn khách hàng đều vỗ tay bốp bốp bốp.

Đúng lúc này, có hai cô gái đẩy cửa vào, sau khi đi mua sắm chán chê định làm tóc, nghe thấy tiếng vỗ tay to như vậy khiến họ ngơ ngác. Chuyện gì vậy? Bọn họ không nhầm cửa tiệm chứ? Cô gái có tóc ngắn còn do dự lùi lại một bước, nhìn lên bảng hiệu trên đầu.

Lần này không cần thầy Tony phải ra tay, đệ tử của anh ta đang cầm điện thoại quay phim toàn bộ. Ừa, tất nhiên không chỉ có một người quay phim rồi.