Một con mèo với bộ lông đen bóng lặng lẽ theo sau người đàn ông có hành động táo bạo - cho dù đã thấy nhiều tình huống kỳ quặc, Bạch Ngọc Trạch vẫn bị choáng bởi những hành động cực kỳ ngầu của anh, thật sự có thể tàn nhẫn với bản thân như vậy à!
Chưa kịp nhìn rõ dáng dấp của anh hùng trông như thế nào, nếu như bỏ lỡ cơ hội này thì sau này sẽ không thể ngủ ngon mất.
Bạch Ngọc Trạch tập trung tinh thần lực vào con mèo đen, ngay sau đó, con mèo đen trở nên tàng hình, chạy nhanh vào... nhà vệ sinh nam.
Võ đường Vạn Tượng không hổ danh là nơi có thực lực khủng của mình, nhà vệ sinh được trang trí rất sang trọng, sạch sẽ, ở góc còn có trầm hương đang cháy, không có một chút mùi khó chịu nào.
Văn Thành đứng trước bệ tiểu, ngừng lại một lát, rồi mới móc họa mi ra.
Cố Lâm Phong bước vào sau, chọn vị trí bên trái Văn Thành.
Hắn không đi tiểu, chỉ quay đầu nhìn chằm chằm vào Văn Thành.
Văn Thành đã móc ra được ba giây, nhưng vẫn chưa đi tiểu, thế nhưng anh vẫn đứng thẳng, ánh mắt nhìn xuống, sắc mặt bình thản: "Còn nhìn nữa thì tôi sẽ gϊếŧ cậu."
Cố Lâm Phong cố gắng giữ cho khuôn mặt không cười, hỏi: "Có đau không?"
Âm thanh tí tách cuối cùng cũng vang lên, Văn Thành không để lộ dấu hiệu nào, thở phào một hơi, mắt nheo lại, lạnh lùng nói: "Cậu tò mò vậy, lát nữa có thể cho cậu trải nghiệm miễn phí."
"Tôi không cần," Cố Lâm Phong cuối cùng cũng không nhịn được, cười như điên, "Haha, cậu đỉnh quãi. Người anh em, trước đây trưởng bối luôn chê tôi không bằng cậu, nói cậu mới là thế hệ ưu tú có thể làm nên việc lớn... Tôi còn không phục. Có gì mà không phục chứ, chỉ riêng màn biểu diễn hôm nay, sau này cậu chính là đại ca của tôi!"
Văn Thành không thèm để ý đến hắn, hoàn toàn tập trung vào việc đi tiểu.
Con mèo đen lớn cũng không thèm để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào Văn Thành đi tiểu.
Đôi mắt màu xanh lục lấp lánh, cái đuôi vung vẩy không theo nhịp điệu nào, toàn thân tỏa ra một luồng khí vui vẻ thoải mái.
Dã man thật sự... vẫn chưa hỏng...
Cố Lâm Phong cười hồi lâu, đến khi Văn Thành kéo quần lên đi rửa tay, hắn lại chạy theo, đυ.ng nhẹ vào vai anh: "Này, tôi nói thật, cậu thấy người mặc đồ yoga lúc nãy thế nào? Tôi không nhìn rõ mặt, nhưng chỉ cần nhìn dáng người, chắc chắn là mỹ nhân! Nếu như cậu vừa ôm người ta một cái mà đã cứng, thế thì đừng có mà giữ kẽ, thật sự muốn tự xử cả đời à?"
Con mèo đen lớn dựng tai lên.
Nhưng ngay sau đó, luồng tinh thần lực gắn liền với nó biến mất như thủy triều.
Nó ngơ ngác lắc lắc bộ lông, duỗi người trên máy sấy tay, thiếu hứng thú nhìn về phía hai sinh vật hai chân bên cạnh, nhẹ nhàng nhảy xuống đất, không ngoảnh lại tìm chủ nhân Mị Ma của mình.
"Đuổi việc?" Bạch Ngọc Trạch và ba người gây rối bị một người đàn ông đeo kính giống như trợ lý dẫn đến phòng tài chính. Đợi một lúc, phòng tài chính đã tính toán xong tiền mặt, đưa cho người đàn ông đeo kính, sau đó anh ta lần lượt đưa cho từng người họ.
Lời lẽ của anh ta rất rõ ràng, số tiền mà Bạch Ngọc Trạch nhận là tiền công làm thêm hôm nay của cậu, cùng với phần chia hoa hồng từ việc làm thẻ. Số tiền mà nhóm gây rối nhận là phí thành viên còn lại ở võ đường Vạn Tượng, đã trừ đi một phần tiền phạt vì gây rối.
Không nuông chiều những vị khách gây rối, đó là luật của võ đường Vạn Tượng. Bạn thử nghĩ mà xem, những người đến võ đường tiêu tiền, phần lớn là những thanh niên đầy nhiệt huyết, không cần châm lửa cũng có thể nổ tung. Dù là xung đột giữa các hội viên hay gây rối với nhân viên võ đường, cách làm của Vạn Tượng luôn là đuổi thẳng tay, thà trả lại tiền chứ không làm ăn với bạn.
Thật ra không thể phủ nhận rằng cách làm này nhìn ngắn hạn có thể mất đi doanh thu, nhưng về lâu dài, võ đường đã loại bỏ được những việc tồi tệ, từ đó thu hút được nhiều người đến đăng ký hơn.
Vì vậy, việc ba người gây rối bị đuổi ra ngoài không hề oan uổng chút nào.
Nhưng vấn đề là tại sao Bạch Ngọc Trạch cũng phải cầm tiền cút đi?
Chị gái kế toán nhìn Bạch Ngọc Trạch với vẻ tiếc nuối, lúc đưa phong bì lương cho trợ lý đeo kính, như thể đang tự cắt thịt mình vậy, tràn đầy sự lên án không lời. Một anh chàng đẹp trai như vậy lại phải làm việc với giá thấp, mấy người không biết trân trọng mà lại còn sa thải? Mấy người nghĩ gì vậy hả?
Trợ lý đeo kính cảm thấy mình sắp chết oan rồi, lẽ nào anh ta muốn làm như vậy sao? Đó là mệnh lệnh của đại thiếu gia mà!
Đúng lúc Bạch Ngọc Trạch hỏi lý do bị sa thải, trợ lý đeo kính do dự một chút, không dám nói thẳng, chỉ mập mờ gợi ý vài câu: "... Từ trước đến nay đều xử lý như vậy, anh ấy không thích có người... quấy rối..."
Nói xong còn cho Bạch Ngọc Trạch một ánh mắt "cậu hiểu mà" để tự lĩnh hội.
Ai bảo cậu lại dám lao vào lòng thiếu gia, còn dám mạnh dạn nói thích những người đàn ông mạnh mẽ như vậy? Nhiều người thích thiếu gia lắm, nhưng đều "chết" rất thảm! Cậu chỉ thấy sự mạnh mẽ của anh ấy, chứ không thấy sự lạnh lùng tàn nhẫn của anh ấy đâu!
Lúc đó trợ lý mắt kính ở phía sau chứng kiến toàn bộ quá trình, trong lòng tự dưng thấy lo lắng, bên tai vang lên tiếng chuông tang cho mỹ nam mới xuất hiện...
Bạch Ngọc Trạch: "..."
Nghe xong lời giải thích kỳ quặc, cậu tức cái l*иg ngực á. Nói gì mà không thích bị quấy rối? Ai mới là người dùng gậy chọc người khác? Chẳng lẽ nghĩ rằng anh ta tàn nhẫn bóp nó mềm thì có thể phớt lờ chuyện này được chắc?
Hóa ra câu "cậu xử lý cho tốt" mà Văn Thành nói lúc ấy, tân ngữ bị bỏ sót vế sau xử lý chính là mình.
Câu đầy đủ là, (trợ lý) cậu (xử lý con hồ ly quyến rũ đang quấy rối tôi) này cho tốt (đi).
Bạch Ngọc Trạch rất hối hận, tại sao lúc còn đủ khoảng cách, cậu không giữ chặt con mèo đen quậy phá mà cho nó trèo lên người thằng cha vô liêm sỉ đó cào cho một phát?
Giờ con mèo đen đã thoát khỏi sự kiểm soát, vui vẻ chạy về, đang nằm trên vai cậu liếʍ lông, và rồi cùng chủ nhân khổ sở của nó, bị bảo vệ võ đường "mời" ra khỏi cửa.