Sau Khi Xuyên Lại Tôi Được Gả Vào Hào Môn

Chương 3: Nghèo rớt mồng tơi

“Anh mập part time” nói xong một cách hào hứng, không đợi Bạch Ngọc Trạch đáp lại, đã cúp máy.

Bạch Ngọc Trạch không để tâm, cất điện thoại vào túi, nếu không nhớ ra được vấn đề này thì thôi không cần làm bản thân đau đầu. Trong ấn tượng của cậu, trước khi xuyên không, thời gian đó cậu sống khá vật vã. Khi đó cậu đang trong thời kỳ tuổi trẻ tràn đầy sức lực, đã quyết định không nhận tiền của nhà họ Bạch, nên mỗi khi rảnh cậu lại tìm việc làm thêm, như làm gia sư cho học sinh tiểu học, nhận phiên dịch, hay mặc bộ đồ mascot dày để phát tờ rơi, cậu đều đã làm qua.

Dựa theo tình huống bình thường, sẽ không thể kiếm được nhiều tiền với số tiền kiếm được từ việc làm thêm và học bổng, nhưng đủ để trang trải học phí và chi phí sinh hoạt.

Vấn đề ở chỗ là có người phá hoại.

Lúc đầu, khi cậu đang làm tốt thì bị đuổi việc, lại bị loại khỏi danh sách học bổng khi thông báo đã đưa ra. Bạch Ngọc Trạch chỉ cảm thấy do mình xui xẻo, hoặc là do năng lực không đủ, không nghĩ sâu xa hơn.

Nhưng mọi chuyện tương tự cứ liên tiếp xảy ra, cộng với những lời đồn dần dần truyền vào tai, chứng tỏ có người không vừa mắt mình và muốn hại cậu…

Những người không vừa mắt cậu có rất nhiều, Bạch Ngọc Trạch nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy người kiên quyết dí theo cắn mình đến chết chắc chắn là Cung Kiến.

Cung Kiến là cháu bên nhà vợ của bà cụ Bạch, lớn hơn Bạch Ngọc Trạch hai tuổi, học cùng trường, hiện đang học năm ba. Cậu ta vào trường bằng cách ưu tiên thể thao, dáng người cao to, học hành thì có thể lơ là, nhưng lại dùng toàn bộ sức lực để mưu mô thủ đoạn, hình như còn là một thủ lĩnh nhỏ trong hội sinh viên, mỗi lần gặp Bạch Ngọc Trạch, đều ném cho cậu ánh mắt khinh bỉ, hất mũi lên trời, nét mặt châm chọc giống như đi chân đất trên đường xui xẻo giẫm phải cứt chó.

Từ trước đến nay Bạch Ngọc Trạch chỉ coi cậu ta là một tên ngốc, nhưng tên ngốc này lại có sức chiến đấu vượt trội, muốn làm việc lớn thì khó, nhưng lên kế hoạch phá hoại người khác thì lại có tài năng thiên phú.

Hình như trong khoảng thời gian xuyên không, cậu nghèo đến nỗi phải bán máu.

... Ủa? Thời gian cậu xuyên không? Đó chẳng phải là bây giờ hay sao?

Bạch Ngọc Trạch bỗng nhiên cười rộ lên một cách thú vị. Kể từ sau khi xuyên về cậu chỉ mãi hưng phấn, toàn thân đau nhức suốt một đêm mới hoàn thành quá trình lột xác, sau đó là liên tục bốn tiết học, hoàn toàn không có thời gian để chú ý đến tình trạng tài chính.

Nếu là trước đây, chắc chắn cậu sẽ lo lắng không thôi.

Nhưng bây giờ thì sao?

Bạch Ngọc Trạch nghèo rớt mồng tơi nhưng lại tự tin một cách kỳ lạ, cuối cùng cũng đến gần cổng phía nam của trường. Trước tiên cậu quan sát xung quanh, cố gắng dùng đôi mắt tinh tường để tìm ra "Anh mập" người đã giới thiệu việc làm thêm cho mình.

...Được rồi, có lẽ cậu đã đánh giá quá cao bản thân rồi.

Cậu lấy điện thoại ra, đang chuẩn bị gọi thì vừa khéo "Anh mập part time" gọi đến.

Bạch Ngọc Trạch: "Alo?"

Anh mập giọng mang theo không vui: "Sao còn chưa tới? Sao chú mày chậm chạp thế?"

Bạch Ngọc Trạch: "Em đến rồi, đang ở cổng nam."

Dứt lời, cậu đã nhận ra anh mập. Người cũng như tên “Anh mập” mập mạp, mặc bộ đồ thể thao màu đen phối với màu đỏ, đang phóng khoáng đặt chân phải lên bậc hoa ở cổng trường, nghe thấy cậu nói đến rồi, lập tức ngẩng đầu lên nhìn đông ngó tây, mỗi lần nhìn thoáng qua Bạch Ngọc Trạch thì dừng lại một chút, rồi lại lén lút lườm một cái.

Anh mập: "Cậu đến thật chứ? Đùa anh à! Rõ là…" đang gọi điện mà?

Bạch Ngọc Trạch không chờ anh ta nói xong, lặng lẽ cúp máy, lại bước tới phía anh mập.

Anh mập đang nhìn điện thoại với vẻ không thể tin nổi, miệng lải nhải: "Đệt! Để mình chờ thì thôi đi, lại còn cúp máy nữa chứ? Nếu không phải... "

Bạch Ngọc Trạch vỗ vai anh ta.

Anh mập ngẩng đầu lên, theo bản năng lùi lại một bước, nhìn cậu từ trên xuống dưới, miệng nhếch lên như bị đau răng, liếc mắt hỏi: "Bạn học này, có việc gì không?"

Bạch Ngọc Trạch giới thiệu: "Anh là anh mập đúng không? Tôi là Bạch Ngọc Trạch."

"Cậu là Bạch Ngọc Trạch? Đùa gì thế! Làm như tôi ngốc lắm vậy!" Anh mập hét lên quái dị, tìm camera ẩn: "Đây có phải chương trình tấu hài không? Cậu là ngôi sao hay là người nổi tiếng trên mạng? Video quay xong sẽ đăng ở đâu?"

Sau hơn mười phút, cuối cùng anh ta cũng tin rằng người đẹp trai chói mắt làm mù mắt chó mình là Bạch Ngọc Trạch, Anh mập thẫn thờ nắm chặt tay cầm treo trên xe buýt, lắc lư trong đám đông. Còn Bạch Ngọc Trạch? Vừa lên xe, cậu đã bị một cô gái nhỏ mặt đỏ như cà chua nhường chỗ, cô nàng còn nói lắp bắp là mình sắp đến trạm, nhưng anh mập tinh mắt cỡ nào chứ! Cô nàng đã đến trạm rồi mà không xuống sao, bộ nói dối vui lắm đấy? Cứ tưởng ở xa xa một chút là không nhìn thấy được hay gì?

"Đã đến công viên Bắc Hồ, xin hành khách đi xuống cửa sau, chú ý an toàn. Hành khách lên xe vui lòng tự bỏ tiền, đứng vững, trạm tiếp theo: Tây Lâm Kiều."

Anh mập chợt tỉnh táo, suýt chút nữa thì đã đi quá trạm! Vội vàng vẫy tay về phía Bạch Ngọc Trạch: "Nhanh lên, chúng ta xuống ở đây!"

... Lỗ tai của cậu không có vấn đề gì đó chứ? Tại sao trong thoáng chốc lại nghe thấy mấy tiếng thở dài thất vọng ấy nhỉ?

Sau khi xuống xe, anh mập lau mồ hôi trên trán, cố tình đi xa Bạch Ngọc Trạch một chút, bước nhanh về phía trước: "Đi theo là được, chỗ đó gần sân ga lắm, đi bộ tối đa năm phút là tới."

Bạch Ngọc Trạch ngoan ngoãn đi theo anh ta.