9 giờ 30 phút sáng.
Một ngôi biệt thự được xây dựng vào ở vách núi cheo leo phía trên, gió thổi lạnh lẽo, sấm chớp đùng đùng, mưa rơi không ngớt, làm cho khung cảnh phá lệ nặng nề mà trầm tĩnh.
"Diệp Phong mới là con trai ruột của chúng ta."
Thiếu niên nhìn trước mắt mẹ từ con hiếu hình ảnh, trong lòng không khỏi quặn đau, thử hỏi có một ngày đột nhiên cha mẹ bạn lại bảo bạn không phải con ruột của họ, đồng thời cũng tìm được con ruột trở về, cảm giác này đau không tả được, Diệp Hiên cũng là đang có cảm giác như thế.
Cậu hốc mắt đỏ bừng, vẻ mặt tràn đầy sự bất lực cùng không thể tin, thanh âm phát ra từ cổ họng bắt đầu có chút run rẩy.
"Mẹ, mẹ đừng nói đùa, con... con mới là con ruột của mẹ mà."
Nét mặt của cậu giống như là rất khó tưởng tượng trước mắt mình chân tướng, mà người phụ nữ trung niên kia thì ánh mắt phức tạp nhìn lấy Diệp Hiên.
"Diệp Hiên, ta biết con khó mà chấp nhận cái kết quả này thế nhưng là Diệp Phong mới thật là con ruột của chúng ta, mà con... chỉ là trong bệnh viện chúng ta ôm sai về hài tử mà thôi."
Nhận ra lời nói của mình có chút quá vô tình cùng lạnh nhạt, theo bản năng bà muốn nói ra gì đó nhưng bị chặn nghẹn lại ở họng.
Diệp Hiên che lấy tai, âm thanh có phần run rẩy hơn hồi nãy, cậu thét lên.
"Không, con không tin, đây không phải là thật."
Cậu hướng về phía gian phòng của mình mà chạy, âm thanh còn mang theo từng cơn đau đớn khó tả.
Mà thấy rõ nhất cảnh này người đàn bà cũng rung động cõi lòng, bà muốn đi lên phía trước an ủi cái này đã nuôi mười bảy năm đứa con trai nhưng nhận ra trước mắt mình vẫn còn một đứa con trai ruột, nếu làm như vậy liệu có khiến thằng bé bị tổn thương hay không, dù sao Diệp Phong đã thiếu thốn tình yêu thương của bà và chồng bà cũng như từ chị gái, em gái. Bà không muốn mất đi một cái làm mẹ trách nhiệm.
Bà cúi xuống nhìn về phía đang ngồi cạnh mình thiếu niên thanh tú, càng xem càng giống như chồng mình hồi còn trẻ y như đúc.
"Diệp Phong."
"Mẹ...con không sao. Mẹ đi xem anh ấy một chút đi, con biết Diệp Hiên anh ấy đang rất khó chịu."
Diệp Phong hướng về phía người đàn bà mỉm cười, ra vẻ lạc quan, không để bụng làm đau nhói người đàn bà tâm can. Cảm xúc tuôn trào bà ôm lấy Diệp Phong, thất thanh khóc lớn, có lẽ bà khóc vì mừng đã tìm được con trai ruột, lại mừng vì đứa con này hiểu chuyện hoặc bà khóc cho nó khi bao nhiêu năm ra ngoài chịu khổ, thiếu thốn đủ điều.
Mà Diệp Phong thì ở trong lòng bà, vỗ vỗ phía sau lưng của bà lẳng lặng an ủi.
Ngoài phòng khách thì đang cảm động trời đất còn trong phòng của Diệp Hiên lúc này lại khiến cho ai mà có mặt ở trong phòng cũng rất bất ngờ.
Chỉ thấy Diệp Hiên ngồi ở trên ghế, tay phải chống vào má, chân bắt chéo vào nhau hiển nhiên là một bộ dáng tổng giám đốc lạnh lùng. Mắt cậu nhìn về phía ngoài trời mưa to sau đó híp lại, cùng vừa rồi cái kia khóc rống cậu con trai khác biệt, lúc này Diệp Hiên một mặt thâm trầm, bình tĩnh rất đáng sợ.
"Cộc, cộc, cộc!"
"Vào đi"
Sau khi có sự cho phép của Diệp Hiên, một nữ người hầu xinh đẹp tuyệt trần bước vào trong tay là bát cháo gà, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Hiên nói.
"Thiếu gia, đây là phu nhân bảo chúng ta nấu canh cho cậu."
"Biết, để ở một bên đi, chuyện tôi phân phó cho cô, cô làm tới đâu rồi."
"Thưa thiếu gia đã điều tra qua, người kia gọi Diệp Phong đích thực là cha mẹ cậu chủ con ruột, trước kia bị y tá bế nhầm cho một gia đình nhà nông, Diệp Phong sau đó lớn lên cũng rất hận và nhục nhã với giai cấp của mình, sau này khi được nhận về nhà họ Diệp thì trở mặt không thèm nhận cha mẹ nuôi."
Sau khi nghe nữ hầu nói xong sắc mặt của Diệp Hiên lại âm trầm xuống, tâm cơ nặng như vậy sao, Diệp Phong người này...tình người, đạo đức có vẻ không quá tốt đi. Bất quá chuyện này để mình cậu thăm dò là được, bây giờ vẫn phải lo chuyện trước mắt.
"Vậy tôi chẳng phải là con nhà làm nông kia sao?" Diệp Hiên cười khuẩy, mặc dù trên mặt tỏ vẻ trêu tức nhưng thật sự cậu chẳng chê bai cha mẹ mình là nhà nông, bởi vì từng hạt gạo họ làm ra là đáng trân quý những gì họ đang làm nuôi sống rất nhiều người, nỗ lực cùng trả giá họ bỏ ra so với ai cũng đều nhiều như nhau.
"Cái này...hẳn là thế" Nữ hầu khẽ im lặng một lúc rồi cũng khó khăn mở lời.
"À đúng, tôi cũng không phải thiếu gia của các người, sau này cũng không cần gọi như vậy nữa. Cái kia Diệp Phong mới là thiếu gia của các người."
Diệp Hiên lớn tiếng nói, thậm chí cũng muốn đem chén canh kia đập bể nhưng đối diện với nữ hầu ánh mắt cậu lại có chút không nỡ, dù sao canh này cũng là cô tự tay nấu.
"Thế nhưng là thiếu gia, em là chuyên môn phục vụ bên người thiếu gia."
Thiếu nữ trước mắt bị tóc đen che lấy khuôn mặt, lại thêm cúi đầu xuống làm cho Diệp Hiên nhất thời cũng không biết cô gái này cảm xúc như nào.
Cô âm thanh ôn nhu, nghe vào thuộc dạng liền sinh ra để bị trêu chọc cùng ăn hϊếp, thật sự âm thanh này quá... dễ thương. Cái này khiến cho Diệp Hiên cảm thấy nếu là chính mình tức giận với cô, rống lên một câu, cô bé này hẳn là đoán chừng sẽ khóc lên, còn đánh cô một quyền...hẳn là rất đau.
Diệp Hiên dùng ngón cái vuốt vuốt dái tai, đây là động tác quen thuộc của cậu khi mà phải suy nghĩ, gặp vấn đề, không biết làm gì thời điểm sẽ dùng, đôi khi cậu còn làm động tác này lúc mà nghĩ ra mấy trò nghịch ngợm cùng tinh quái.
Trước mắt cô gái này không thể bình thường thông não cho cô ấy được, cậu đứng dậy đi đến trước mặt cô hầu gái. Trước ánh mắt nghi ngờ cùng khó hiểu của cô, Diệp Hiên hai tay chụp vào hai bên vai của cô, sau đó xoay người cô lại cho mặt hướng về phía cửa, rồi buông vai cô ra đặt một tay sau lưng cô đẩy cô đi ra phía cửa.
Ông cha từng nói, cách giải quyết tốt nhất với mấy người mà mình không thể giải quyết, nên đuổi, bớt nhiều lời. Đùa thôi đây là Diệp Hiên tự nghĩ ra cách ứng phó trước mắt cô gái này lý do.
"A" Nhìn xem mình đang đứng ở ngoài cửa phòng thiếu gia, cô hầu gái vẫn còn ngơ ngác phải mất mội lúc thì cô mới tỉnh dậy được, định nói gì đó với Diệp Hiên thì.
"Rầm, tạm biệt." Gió thổi trước mặt cô, vẫn là khuôn mặt ngơ ngác đó, trước mắt cô cửa phòng thiếu gia nhà mình vừa mới đóng lại, kèm theo đó là lời tạm biệt từ Diệp Hiên.
"Thiếu gia, canh...nhớ uống."
"Không uống, nói nhiều quá, tôi muốn đi ngủ."
Cô hầu gái chỉ đành phồng hai má lên, tỏ vẻ kháng nghị nhưng rất nhanh biết bản thân không làm được gì nữa bèn trở về phòng đi học.
Đúng vậy, cô hầu gái này tên là Lan Hương, về vấn đề tại sao hầu gái lại phải đi học cùng đi làm thì trước đây Diệp Hiên thấy cô quẫn bách không có tiền đi học, lại còn ra ngoài xã hội để kiếm việc làm chữa bệnh cho mẹ, cậu thấy đáng thương nên cho tiền giúp.
Đừng hiểu lầm, Diệp Hiên lúc đầu là tưởng Lan Hương đã học xong cấp 3, vì cái gì cậu nghĩ như vậy thì đương nhiên là nhìn cơ thể rồi, chiều cao 1m78, dáng người phát triển thậm chí so nữ sinh cùng tuổi còn muốn phạm quy.
Cho nên cậu tính bỏ một cục tiền ra cho mẹ của cô chạy chữa nhưng Lan Hương không chịu đồng ý cho không như này, cô dứt khoát xin làm việc cho cậu để trả dần số tiền. Thấy không thuyết phục được cũng như nhân cách tốt đẹp của Lan Hương mà bị cậu chọn làm hầu gái chuyên chúc thân cận. Sau khi biết cô là học sinh và có ý định nghỉ học thì Diệp Hiên đã ngay lập tức từ chối, bảo cô đi học, bình thường về nấu ăn cho mình là được rồi. Thời gian còn lại để cô học tập và chăm sóc cho mẹ ở bệnh viện và cô em gái nhỏ của mình.