Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 46: Có người lỗ có người lời (1)

Tối hôm đó mẹ Trình Dục lén lút thương lượng với cha Trình Dục: “Lão đại nhà ta sắp 28 đến nơi rồi, nếu muốn cưới vợ mà không có vài chục lượng thì chắc không tìm được mối nào, đừng nói tới cô nương hoặc song nhi đàng hoàng.”

Nghe nhắc tới con trai lớn, cha Trình Dục cũng phát rầu, ủ rũ nói: “Mấy cái đó tôi đều hiểu.”

Mẹ Trình Dục lại nói: “Đương gia, hai chúng ta sống cùng nhau cả đời rồi, ông cũng biết tôi là người như thế nào. Tôi không phải kẻ hay gây sự, thấy con cái sống tốt hơn liền không thoải mái nên bày vẽ làm khó, nhưng nói cho cùng mấy đứa nó đều là cục thịt trong bụng tôi sinh ra, tôi sao có thể không nghĩ cho chúng nó.”

“Chúng ta là vợ chồng bao nhiêu năm tất nhiên tôi hiểu bà, trong thôn này người rộng rãi hiểu lý lẽ như bà không nhiều lắm. Bà có ý định cứ việc nói ra không cần ngại, lão đại cũng là con tôi, tôi có thể không đau lòng cho nó sao!”

Mẹ Trình Dục gật gật đầu, lúc này mới đem chuyện cháu trai kiếm được rất nhiều tiền và con trai cũng đã sang chỗ Chu Cảnh làm việc nói ra.

Cha Trình Dục sợ tới mức đánh rơi tẩu thuốc xuống đùi, quần bị đốt ra một cái lỗ. Ông ta không rảnh đau lòng mà vội vàng hỏi: “Kiếm được nhiều tiền như vậy thật á? Không phải gạt người chứ! Tiểu Nhân cũng đã nhận được tiền, hàng tháng còn lãnh tiền hoa hồng?”

“Cái này là chính xác ông không cần lo. Vương Nhân sở dĩ cãi nhau với người nhà tới tá túc ở nhà chúng ta chẳng phải là vì muốn cưới Thẩm Lâm sao, anh rể của Thẩm Lâm chính là Chu Cảnh, cũng chính là gia chủ Chu gia, ông chủ đang thuê Tiểu Nhân làm việc. Có một tầng quan hệ này, chuyện đó nhất định không thể giả.”

Cha Trình Dục lúc này mới yên lòng, đồng thời mặt mày vui vẻ nói: “Thật không ngờ, lão đại sống tới tận bây giờ mới lòi ra bản lĩnh này.”

“Còn không phải nhờ phúc của Tiểu Nhân sao, cho nên sau này Tiểu Nhân ở nhà chúng ta không thể thu tiền nữa.”

“Đó là đương nhiên.”

Nhưng mẹ Trình Dục lại không lạc quan như cha Trình Dục, mặt bà hiện rõ sự lo lắng.

“Đương gia, lão đại nhà ta có thể được kiếm tiền là chuyện tốt, tôi tất nhiên cao hứng, nhưng đồng thời cũng lo lắng. Ông ngẫm lại xem, lão đại vẫn chưa thành thân, một thân một mình vậy nó kiếm tiền có ích lợi gì, còn không phải là đều giao tiền cho chúng ta xem như đóng góp cho cả nhà. Cũng không phải tôi bất công nhưng chuyện này không công bằng với lão đại, tiền nó kiếm được nhiều nhất nhà, chi tiêu sinh hoạt từ trên xuống dưới đều là nó bỏ ra nhưng nó lại không sống tốt bao nhiêu. Mấy đứa con trai con dâu khác đều cho rằng đó là chuyện bình thường vì chúng nó cũng góp vào tiền chung. Nhưng trên thực tế chúng nó kiếm được bao nhiêu chứ, quanh năm suốt tháng chỉ dựa vào điểm này mà thoải mái hưởng thụ. Mà tới ngày mùa lão đại bận rộn việc đồng áng lại vẫn phải đi làm công, còn tụi nó có đứa nào kiếm được đồng nào không? Toàn là tiền của hai chúng ta bỏ ra. Cho nên dựa vào đâu lão đại bằng vào bản lĩnh kiếm được tiền mà phải nuôi cả nhà chứ!”

“Nếu lão đại đã có vợ con thì tôi cũng không nghĩ nhiều thế, vấn đề là nó vẫn chưa có. Trước giờ nó đem tiền giao cho chúng ta, nếu thường ngày chúng ta không tiêu mà đều giữ lại cho lão đại, sau này lỡ gặp được cô nương tốt thì lấy chỗ tiền đó bỏ ra nhiều sính lễ chút cưới về cho lão đại cũng hợp lý, chỉ là sợ hai đứa con dâu kia sẽ có ý kiến. Lúc hai đứa nó gả tới đây sính lễ xem như bình thường, nhưng lão đại lấy vợ lại bỏ ra nhiều như vậy, nó sẽ cho rằng chúng ta thiên vị bất công. Tới lúc đó sẽ chẳng đứa nào nghĩ tới chuyện số tiền đó căn bản là của lão đại tự kiếm chứ chẳng có quan hệ gì với tụi nó, ngược lại sẽ vì quen được lão đại bỏ tiền ra nuôi mà cảm thấy tiền của lão đại tụi nó cũng có quyền hưởng.”

Cha Trình Dục thở dài nói: “Vẫn là bà thận trọng, mấy cái này tôi còn không nghĩ tới.”

“Miếng thịt trên người tôi rơi ra sao tôi có thể không đau lòng chứ.” Mẹ Trình Dục nói: “Tôi không muốn lão đại mệt sống mệt chết kiếm tiền nuôi cả nhà cuối cùng lại nuôi ra một đống bạch nhãn lang. Đừng nói không có khả năng, thói quen lâu ngày rồi sẽ tự nhiên trở thành hợp lý. Còn nữa, chúng ta không có khả năng nắm giữ gia đình này mãi mà không cho phân gia, khi đó tiền trong tay ta phải lấy ra chia đều, nhưng đó đều là tiền lão đại kiếm dựa vào đâu lại phân cho mấy đứa kia. Không phân thì bọn nó sẽ nói tôi bất công, có lý thế nào cũng sẽ thành vô lý, dù có bảo tiền đó đều là lão đại kiếm thì chúng nó cũng không tin, vẫn cảm thấy tôi thiên vị lão đại, cho rằng tôi và ông giấu của riêng cho nó.”

“Bà có cách gì không?”

“Chúng ta có thể làm thế này, ngày mai bảo hết mấy đứa con lại nói chuyện, tôi sẽ làm phản diện vậy, nói là tôi cảm thấy bọn nó gần đây đều lười nhác ham ăn biếng làm, lão đại sức lực nhỏ nhất còn biết đi ra ngoài làm việc kiếm tiền, bọn nó lại mỗi ngày ở nhà chỉ ăn với ngủ, làm ký sinh trùng, tôi sẽ bắt bọn nó cũng phải ra ngoài kiếm tiền. Tất nhiên tôi sẽ giải thích rõ ràng với bọn nó, bà già này không phải ham chút tiền của bọn nó mà là vì mỗi nhà mà nghĩ. Tiền bọn nó kiếm một phân tôi cũng không ăn bớt, tự bọn nó cứ việc giữ lấy, muốn mua gì thì tự mua, tôi mặc kệ, cũng không sung công. Về sau cũng chỉ có tiền thu nhập từ đất đai chung mới được sử dụng chung, mỗi nhà mỗi tháng đưa cho tôi một khoản cố định để chi tiêu trong nhà là được. Nếu tôi mà nói thế nhất định tụi nó sẽ mừng muốn chết, làm việc cũng sẽ tích cực hơn, hơn nữa tuyệt đối sẽ không còn tâm tư để ý tới lão đại nữa. Như vậy về sau lão đại kiếm được bao nhiêu thì là của riêng nó, muốn làm gì thì làm, bỏ giá trên trời ra mua vợ cũng không ai dám nói gì, mấy đứa khác càng không thể bảo tôi không công bằng.”

Cha Trình Dục lập tức vỗ đùi tán thành. Sáng hôm sau chuyện này vừa được nói ra, hai cô con dâu không những đồng ý hai tay mà còn suýt nhảy lên vì vui sướиɠ. Vợ ông đúng là độc nhất vô nhị trong thôn, chẳng có bà mẹ chồng nào lại không giữ tiền mà để cho vợ con trai tự quản lý chi tiêu cả. Hai cô này về nhà mẹ đẻ kể lại, nhà mẹ để đều tấm tắc khen cô nương nhà mình có phúc, được gả vào một nhà có tư tưởng thoải mái như thế, dù có bình tĩnh ngẫm lại cũng tự thấy mình làm không được. Mà Trình Dục sau khi nghe xong cũng hiểu mẹ hắn làm như vậy hoàn toàn là vì hắn, vì để hắn già rồi dù một thân một mình cũng vẫn sẽ có một khoản tích góp tự nuôi thân.

Nhiệt tình của Trình Dục lại càng bùng nổ hơn bao giờ hết.

—--

Buổi sáng cả bọn giúp đỡ Chu Cảnh làm nấu lạp xưởng xong rồi cùng lên trấn trên, Chu Cảnh liền hỏi bọn hắn muốn lấy bao nhiêu cân đi chào hàng.

Trình Dục vì mới bắt đầu làm nên cẩn thận chỉ lấy 10 cân, Triệu Hữu Tín cũng nói muốn lấy 10 cân, Vương Nhân một hơi cầm đi 20 cân. Ba người giao ra tiền thế chấp rồi phân nhau đi khắp nơi chào hàng.

Bởi vì cả ba người đều chưa thuần thục công việc, Trình Dục và Triệu Hữu Tín lại là ngày đầu tiên tự mình đi chào hàng, còn không biết có thể bán được hay không. Vì thế Chu Cảnh liền nói trước với họ, trễ nhất là buổi trưa phải trở về chợ, nếu qua buổi trưa vẫn chưa thấy đâu thì phải tự về thôn.

Chờ tới lúc quầy hàng ở chợ bán hết thì đã qua buổi trưa, ba người kia tiếc tiền đi xe về nên dù chưa bán xong cũng ngồi chung với đám Chu Cảnh. Về tới thôn thì vừa lúc tới giờ cơm chiều, ba người không tiện tới Chu gia nên trực tiếp về nhà mình, ăn uống xong xuôi mới lại sang chỗ Chu Cảnh.

Vương Nhân mặt mày hớn hở cười tít cả mắt.

“Anh rể, hôm nay đệ ký được một đơn nhỏ, mỗi ngày 5 cân lạp xưởng và 10 cân vịt cay, ký trong nửa năm.” Vương Nhân nói: “Tuy số lượng không nhiều mà thời gian ký kết cũng ngắn, nhưng đệ nghĩ tốt xấu gì cũng là một nguồn thu.”

Thật ra ký được đơn này Vương Nhân cũng rất thấp thỏm, sợ ít quá nên Chu Cảnh không tính thưởng cho hắn, dù sao trước đó hắn quan sát Chu Cảnh ký kết đơn nào cũng ít nhất là một năm.

Chu Cảnh lại nói: “Được, chỉ cần có ký kết thì bao lâu cũng được, chủ yếu là để phòng ngừa những nhà hôm nay mua mai lại bảo không cần. Lượng hàng mỗi ngày chúng ta làm ra đều căn cứ theo đơn đặt hàng có sẵn, nếu giữa chừng đổi ý thì chúng ta cũng không có cách giải quyết số lượng lớn thức ăn như vậy trong một ngày, chẳng phải là tự bù lỗ hay sao. Ngươi ký thời hạn nửa năm cũng không sao, nhớ phải bổ sung hiệp ước cho mấy nhà đang bán thử, nếu họ không muốn hợp tác tiếp thì tìm hiểu nguyên nhân tại sao, sau đó báo với ta để chúng ta nghĩa cách cải tiến. Tất nhiên mấy nhà đó không cần tiếp tục cung cấp hàng hóa, lượng hàng làm hàng ngày cũng phải điều chỉnh lại.”

Vương Nhân nói: “Đệ nhớ rồi, mấy ngày nay những nhà đã ký và đang bán thử nhưng chưa ký đệ đều nhớ rõ, tới kỳ hạn nhất định sẽ tới hối thúc.”

“Tốt lắm.” Chu Cảnh quay đầu lại hỏi “Còn hai người thế nào rồi?”

Trình Dục nói: “Phía ta có hơi phức tạp, có 3 nhà buôn bán nhỏ muốn lấy hàng của chúng ta, nhưng họ muốn bán trước vài ngày xem hiệu quả thế nào, nếu bán tốt mới quyết định ký.”

“Như vậy cũng được, có điều chúng ta chỉ có thể cho họ kỳ hạn ba đến năm ngày, miễn cho xuất hiện tình trạng ta đã nói trước đó, chúng ta mất nhiều hơn được.”

“Ta đã biết.”