Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 33 - 4: Lật kèo

Tất nhiên là rất tốt, chuyện này không thể để thành tiền lệ được, nếu không thì nhà ai trong thôn cũng có thể gặp nguy hiểm. Tựa như Chu Cảnh nói Huyện thái gia là vị quan mà đương kim Thánh Thượng khâm điểm, có Thánh Thượng che chở thì dù ác quỷ tà thần gì cũng không sợ, phán quyết từ ngài ấy là công bằng nhất. Đặc biệt là thời đại này người dân đều mang một loại kính sợ kỳ lạ mỗi khi nhắc đến nha môn, loại kính sợ này khiến cho bọn họ xem nha môn như một nơi rất là thần thánh khó lường.

“Được, vậy chúng ta liền tới nha môn!” Mọi người nhốn nháo phụ họa xô đẩy muốn kéo hai phụ nhân đi. Lúc này thôn trưởng thôn Vương gia rốt cuộc sau khi nhận được tin báo đã chạy tới nơi, ông vừa thở hồng hộc mồ hôi đầy đầu vừa tức giận chỉ vào Vương lão bà và bà đồng Triệu mắng.

“Hồ nháo, quả thực là hồ nháo!” Vương Phúc Lộc tức đến nỗi mặt mũi đỏ gay, chỉ ngại hai người kia là phụ nhân nên không tiện động thủ, nếu không thể nào cũng phải đập một trận cho bớt cái thói càn quấy đi.

Vương Phúc Lộc chất vấn: “Ta hỏi các ngươi, có người nào bị thiêu mà sống nổi sao? Là bà hay bà đây? Có muốn ta thiêu các ngươi xem thử không?”

Vương lão bà sợ tới mức lắc đầu nguầy nguậy, “Ông dám sao, ta nói cho ông biết, thiêu ta ông cũng phải đền mạng!”

Vương Phúc Lộc tức đến bật cười: “Nếu bà đã biết thiêu sẽ chết người thì sao còn muốn thiêu chính con ruột của mình? Đó là đứa con do bà sinh ra đó, rốt cuộc tim bà làm bằng gì vậy hả, là đá sao? Nếu không sao có thể tàn nhẫn như vậy!” Ông lại chỉ vào mặt bà đồng Triệu “Còn cả bà nữa, chỉ là một bà lão thôn Thẩm gia ỷ vào nhiều tuổi mà tác oai tác quái, cậy già lên mặt, lại còn sang thôn Vương gia chúng ta yêu ngôn hoặc chúng muốn hại thôn ta. Hôm nay có ta ở đây, để ta xem bà có dám chạm vào một sợi tóc của thôn ta không!”

Bà đồng Triệu vẫn tính xấu không đổi, mắt nhìn chằm chằm Chu Cảnh, gắt gao cắn răng gằn: “Nó không phải Chu Cảnh, không phải!”

“Bà… bà… Giỏi cho người thôn Thẩm gia, lần trước kéo nhau tới đây muốn vu khống thôn Vương gia ta không thành, lần này lại nói thôn ta có ác quỷ, rõ ràng là thấy thôn chúng ta sống tốt quá nên đỏ mắt ghen tị đặt điều đây mà! Nếu cứ để yên cho các ngươi yêu ngôn hoặc chúng, sau này thôn dân thôn Vương gia làm sao ra ngoài được nữa, hán tử làm sao lấy vợ, cô nương song nhi làm sao gả chồng, ra ngoài tìm việc làm sao có người dám thuê, ai mà không sợ vô ý lại rước ma quỷ vào nhà. Đây rõ ràng là có ý đồ muốn chặt đường sống của thôn chúng ta mà, ta nhất định phải tìm thôn trưởng thôn Vương gia các người nói cho rõ ràng. Không cho ta một lời công đạo thì thôn Vương gia sau này thề không đội trời chung với thôn Thẩm gia!”

Thôn dân vừa nghe những lời này liền như tỉnh ngộ. Đúng vậy, nếu cái danh ác quỷ của Chu Cảnh truyền ra ngoài thì cả thôn Vương gia đều sẽ bị liên lụy, tới lúc đó còn ai dám kết thân với thôn Vương gia nữa đây? Cưới về một ác quỷ thì phải làm sao? Gả cho một ác quỷ thì nên làm gì? Ai lại dám thuê ác quỷ làm công? Ai không sợ dính tới ma quỷ chứ? Thậm chí có khả năng lương thực họ vất vả trồng cả năm cũng không ai dám mua. Lời đồn lương thực này do ác quỷ trồng mà truyền ra thì ai còn dám ăn, ăn rồi không chừng mạng cũng không còn. Nếu chuyện thành ra như vậy thì người trong thôn làm sao mà sống!

Có rất nhiều người đã định thân với người bên ngoài sợ việc hôn nhân bị cái tin đồn vô căn cứ này hại nên càng tức giận hơn.

“Đi, đi tới thôn Thẩm gia đòi công đạo, thôn dân thôn Vương gia chúng ta không phải loại hèn nhát để người ta đè đầu cưỡi cổ. Chuyện lần trước đã bỏ qua rồi, lần này lại còn quá đáng hơn. Không nói được câu công đạo thì quyết không nhân nhượng!”

Mọi người nói xong liền xô đẩy hai phụ nhân đi sang hướng thôn Thẩm gia.

Đã đến lúc này bà đồng Triệu vẫn chưa biết hối cải, vẫn cố chấp nhìn chăm chăm vào Chu Cảnh, không chịu buông tha hắn.

“Hắn không phải Chu Cảnh, tuyệt đối không phải!”

Bây giờ Chu Cảnh ngược lại trấn tĩnh hơn ai hết đi tới gần bà ta, hơi cúi người dùng âm lượng chỉ hai người nghe được mà nói nhỏ: “Bà đích thật có chút bản lĩnh, có thể nhìn ra ta không phải Chu Cảnh kia.”

Bà đồng Triệu nghe hắn nói vậy nhưng không la không nháo, chỉ nói: “Ta là bà đồng, ta có thể nhìn thấy ngươi không phải, ngươi còn không mau thúc thủ chịu trói, nếu hại tới mạng người thì sẽ bị đày xuống địa ngục A Tỳ!”

“Nếu biết sẽ xuống địa ngục sao bà còn dám hại mạng người? Được, bà nói ta là ác quỷ chứ không phải người, ta không so đo cái này với bà, nhưng ta hỏi bà vậy Chu Cảnh kia đang ở đâu? Chỉ vì một câu khắc người thân của bà mà một đứa bé mới tí tuổi đầu đã bị đuổi ra khỏi nhà chịu cảnh màn trời chiếu đất. Một đứa bé còn chưa với được tới cái nắp nồi mà phải đi tới nhà này nhà kia xin từng bữa cơm, mùa đông lạnh như vậy chỉ có một gian cỏ rách rưới trú thân, bên ngoài đổ tuyết to bên trong hạ tuyết nhỏ, đứa bé đó đã sống sót như thế nào bà có biết không? Nó thê thảm như thế nào bà có nghĩ tới hay không!”

“Nhưng dù nó có bị Vương lão bà đối xử thậm tệ như vậy, thậm chí còn không được phép gọi một tiếng cha mẹ, nhưng Chu Cảnh vẫn không ngừng khát vọng có thể nhận được chút ôn nhu do người Vương gia bố thí. Chỉ vì một câu thèm ăn thịt lợn rừng của Vương lão bà mà hắn không màng nguy hiểm rừng sâu vừa qua cơn mưa lên núi săn thú, kết quả bị lợn rừng gϊếŧ chết. Nếu nói Vương lão bà là thủ phạm thì bà chính là tòng phạm, không có bà nói hắn khắc người thân thì sao nhà họ Vương lại hận hắn như vậy, sao có thể buộc hắn lên núi đẩy hắn vào chỗ chết! Cho nên, bà mới là người hại chết Chu Cảnh kia, trên lưng bà đã gánh một mạng người rồi!”

Bà đồng Triệu tựa hồ chưa từng nghĩ tới những chuyện này, Chu Cảnh vừa nói ra mặt mũi bà ta liền trắng bệch.

Bà ta lắp bắp cãi: “Nhưng… nhưng đúng là hắn khắc người thân, ta không hề nói dối.”

Chu Cảnh từng là ông chủ lớn phải quản lý rất nhiều cấp dưới lẫn nhân viên, ít nhiều cũng hiểu biết chút về tâm lý học. Lúc này hắn tiếp tục tấn công vào phòng tuyến tâm lý của bà đồng Triệu.

“Dù hắn khắc người thân thật thì bà cũng không thể đưa ra phương pháp cực đoan như vậy chứ, chẳng lẽ bà chưa từng nghĩ tới một đứa bé bị đuổi khỏi nhà sẽ chịu bao nhiêu khổ cực, có sống nổi hay không sao? Chỉ cần bà đổi cách khôn khéo một chút, nói với Vương lão bà đứa nhỏ này tuy rằng khắc nhà bà ta nhưng bà ta không thể đối xử tệ với nó, nếu không Vương gia cũng sẽ không tốt theo. Như vậy dù cho có bị phân gia đứa bé kia cũng sẽ không quá thê thảm, thậm chí sẽ không chết, chỉ một câu của bà mà đã hại một mạng người. Ta nói cho bà biết, Diêm Vương có một quyển sổ gọi là Sổ sinh tử, trong đó ghi lại hết công đức tội nghiệt của một người khi còn sống, nghiệp của bà Diêm Vương đã nhớ kỹ rồi! Bà nói xem bà hại mạng người khác, tự tiện thay đổi số phận người khác, dựa vào đâu Diêm Vương còn có thể để bà sống lâu như vậy nữa? Cho nên có khi nào thọ mệnh bà sắp hết rồi?!”

Những lời này khiến bà đồng Triệu đang đi đường bình thường bỗng lảo đảo một cái ngã trên đất, sau khi được người nâng dậy thì sắc mặt trắng bệnh không còn chút máu.

Chu Cảnh lại không muốn bỏ qua, tiếp tục nói: “Ta là một ác quỷ, vì sao có thể quang minh chính đại sống tốt giữa dương gian? Cưới phu lang tốt, ở trong đại viện nhà cao cửa rộng, chỉ ngắn ngủi vài ngày mà còn hơn xa bà sống một đời. Diêm Vương không lo, Hắc Bạch Vô Thường không hỏi, như vậy nhất định có nguyên nhân đằng sau. Mà nếu đã có nguyên nhân ngay cả Diêm Vương cũng không quản thì một bà đồng nho nhỏ như bà dựa vào đâu cảm thấy có thể quản được? Ai cho bà lá gan đó?”

Chu Cảnh nói xong liền cười âm trầm với bà đồng Triệu.

“Nếu bà đã tính ra ta là ác quỷ thì nên biết ác quỷ trước nay có thù oán tất báo, có nợ tất trả. Trở về nhớ nói già trẻ lớn bé trong nhà bà cẩn thận một chút, đừng để ngày nào đó biện pháp mà bà dùng để hại ta không thành lại vận vào chính họ đấy!”

Lúc này mặt bà đồng Triệu còn trắng hơn cả chữ trắng, không còn chút kiêu ngạo nào như lúc tới Chu gia gây sự nữa, ngược lại tựa hồ cực kỳ sợ hãi. Cũng không biết bà ta bị câu nói nào của Chu Cảnh đả động mà trong mắt tràn đầy kinh hoảng, thậm chí còn không dám đối diện với ánh mắt Chu Cảnh.

Toàn bộ hành trình Thẩm Mặc vẫn luôn đi theo bên cạnh Chu Cảnh, khi hắn nói những lời đó tuy đã hạ giọng nên Thẩm Mặc nghe không rõ, nhưng cậu có thể thấy rõ sắc mặt bà đồng Triệu dần dần trở nên càng ngày càng khó coi.

Trong lòng Thẩm Mặc ít nhiều vẫn có chút kính sợ với bà đồng Triệu, rốt cuộc người nông thôn nếu ai bệnh nặng lại không có tiền khám bệnh, nhiều khi chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào quỷ thần.

Thẩm Mặc nhìn trái nhìn phải, thấy các thôn dân thôn Vương gia ai nấy đều lòng đầy căm phẫn, sắc mặt khó coi, không có ai chú ý tới bọn họ, cậu liền lặng lẽ nắm lấy bàn tay to của Chu Cảnh. Như vừa làm một chuyện xấu, hai tai cậu chậm rãi đỏ lên. Chu Cảnh cúi đầu, liền nhìn thấy ánh mắt lo lắng của tiểu phu lang, hắn liền trở tay nắm chặt lấy tay cậu.

“Tiểu Mặc, chuyện lần này xong rồi, sau này sẽ không còn ai dám ức hϊếp em nữa!”