Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 31. Ký hiệp ước mua bán lâu dài (1)

“Vịt nhà đại nương nếu mang lên trấn trên bán một cân nhiều nhất có thể bán được 12, 13 văn tiền, nhưng nếu có người tới thôn chúng ta thu mua thì vẫn luôn là 11 văn một cân, ta cũng không ép giá, chúng ta liền lấy giá cố định này đi. Nếu đại nương đồng ý thì bây giờ ta có thể giao tiền luôn.”

Thẩm Đại Nương nói: “Nên vậy, không lý nào bán rẻ cho người ngoài mà lại bán mắc cho người cùng thôn.”

“Vậy được, ta đã chuẩn bị sẵn hiệp ước, ta đọc cho đại nương nghe, nếu không có ý kiến gì thì đại nương ấn dấu tay là được.”

Thẩm Đại Nương bị hù há hốc miệng có thể nhét được một quả trứng gà, “Thẩm Mặc, ngươi còn biết chữ?”

Thẩm Mặc gật đầu nói: “Gần đây Cảnh ca có học tập viết chữ, ta với tiểu đệ cũng học cùng huynh ấy, trước mắt tuy còn chưa nhận được bao nhiêu mặt chữ, nhưng những chữ thường dùng thì đều biết.”

Thẩm Đại Nương đã kinh hãi đến nói không nên lời, cái nhà kia cũng quá lãng phí rồi, chẳng lẽ nhiều tiền quá không biết tiêu vào đâu nên mới cho song nhi đi học chữ à? Chu Cảnh rốt cuộc đã đào được thứ gì, hay là đúng như người trong thôn đồn đại, hắn làm ăn buôn bán ở trấn trên kiếm được rất khá?

Thẩm Mặc đọc khế ước một lần, Thẩm Đại Nương không có dị nghị, Thẩm Mặc giao cho bà 1 lượng bạc và 300 văn tiền, Thẩm Đại Nương liền ấn dấu tay.

Thẩm Đại Nương cầm được tiền thì vui rạo rực nói: “Vậy ta đi bắt vịt cho hai đứa, hai đứa chờ một chút!”

18 con vịt béo mập rất nhanh đã bị trói lại một chỗ, Thẩm Đại Nương sợ chúng lại mổ Thẩm Mặc nên cố ý trói cả mỏ lại.

Chờ buổi tối Vương Đại Lực trở về, Thẩm Đại Nương đem chuyện bán vịt nói với con trai, còn cố ý kể Thẩm Mặc Thẩm Lâm vậy mà được học chữ chung với Chu Cảnh, sau đó lắc đầu nói: “Con nói tên Chu Cảnh kia nghĩ gì vậy chứ, trong nhà đã nuôi một song nhi còn chưa đủ, lại còn nuôi không một đứa nữa, chẳng lẽ tin đồn nói Thẩm Lâm là vợ bé hắn là thật? Bằng không sao lại nuôi ăn nuôi ở lại dạy chữ viết chứ! Con xem vải mà hai song nhi kia mang tới đều là loại tốt, ngay cả vải mặc làm việc hàng ngày cũng là loại mà chỉ có phú hộ trong thôn mới mua được, quả nhiên không có lửa làm sao có khói, Thẩm Lâm và Chu Cảnh chỉ sợ thật sự thật không minh bạch!”

“Mẹ, con ăn xong rồi, con vào nghỉ ngơi chút, hôm nay có hơi mệt.”

“Thế con mau vào phòng ngủ một giấc đi!” Thẩm Đại Nương đau lòng nhìn Vương Đại Lực mệt mỏi, cảm thấy con trai mình tốt như vậy, lớn lên anh tuấn nhân phẩm lại tốt, rốt cuộc có điểm nào kém hơn Chu Cảnh, sao cái tên du thủ du thực kia lại đạp phải vận cứt chó còn con trai mình lại vẫn mãi chịu cực khổ thế này!

—--

Thẩm Mặc Thẩm Lâm xách theo 18 con vịt trở lại Chu gia, ba người nhanh chóng làm thịt hết, lông vịt cũng rửa sạch phơi khô giữ lại, tới mùa đông có thể làm chăn hoặc quần áo.

Đầu vịt, chân vịt, cánh vịt lẫn nội tạng đều phải tách ra mà nấu, gia vị nấu mỗi phần không giống nhau. Còn có rất nhiều tiết vịt, Chu Cảnh không muốn bán mà định giữa lại nấu cho hai huynh đệ Thẩm gia ăn món miến tiết vịt.

Thẩm Mặc Thẩm Lâm ăn tới nỗi hai mắt tỏa sáng, chưa bao giờ biết tiết vịt còn có thể ăn kiểu này.

Sau khi vịt cay đã làm xong Thẩm Mặc Thẩm Lâm liền ăn thử trước. Thẩm Mặc thích cay, Thẩm Lâm lại không ăn cay, hai huynh đệ vừa lúc là đại biểu của hai phái khẩu vị. Nhưng mặc kệ là phái nào thì ăn một miếng đều liên tục gật đầu, cảm thấy thứ này tuyệt đối có thể kiếm được tiền.

Thẩm Mặc giơ ngón cái lên, khen không dứt miệng.

“Cảnh ca, đầu vịt ăn cũng ngon nữa. Trước giờ ăn vịt mọi người đều chê đầu không có bao nhiêu thịt nên không muốn ăn, nhưng anh làm đầu vịt quá ngon đi, ăn như muốn nghiện luôn, ăn một cái là không dừng được muốn ăn thêm cái nữa. Nếu đưa cho đám hán tử thêm mấy bầu rượu thì đảm bảo có thể nhâm nhi tới sáng luôn!”

Chu Cảnh biết Thẩm Mặc khen có chút khoa trương, nhưng trong lòng vẫn cao hứng không thôi, đối với hắn, thái độ của Thẩm Mặc hoàn toàn không mang ý nghĩa như những người khác. Một chuyện dù bé như hạt gạo nhưng chỉ cần được Thẩm Mặc gật đầu một cái khẳng định, Chu Cảnh liền cảm thấy tất cả những gì hắn làm đều trở nên đặc biệt có ý nghĩa

“Vịt cay nhà chúng ta nhất định ngày mai sẽ cực đắt hàng!” Chu Cảnh tự tin mười phần vỗ ngực bảo đảm.

—--

Chuyện Thẩm Mặc muốn may quần áo đã lộ ra nên ngày hôm sau cậu liền quang minh chính đại ở nhà tiếp tục sự nghiệp, Chu Cảnh dẫn theo Thẩm Lâm tới chợ bày quầy.

Một ngày này Thẩm Mặc ở nhà trong lòng cũng không yên ổn, luôn lo lắng sợ bọn họ bán không được. Thẳng đến khi qua giờ cơm chiều, đám Chu Cảnh rốt cuộc mới ngồi xe lừa lộc cộc về tới.

Thẩm Mặc chờ không được nhào lên nhìn vào đống sọt tre đựng thức ăn, lại nhìn trong ngăn kéo quầy hàng, tất cả đều trống trơn. Thẩm Mặc biết sinh ý thành công rồi nhưng vẫn không yên tâm hỏi: “Bán hết rồi?”

Chu Cảnh cười nói: “Đều bán hết rồi!”

Thẩm Lâm vui mừng ngoác miệng cười khoe ra hàm răng trắng, hưng phấn tới nỗi mặt mày đỏ bừng.

“Đại ca, hôm nay huynh không có ở đó thật là quá đáng tiếc. Huynh không biết đâu, vịt cay nhà ta vừa đẩy ra chính là độc nhất vô nhị ở trấn trên, trước giờ chưa ai nghe nói qua món này. Huynh còn nhớ lão nhân dẫn theo cháu trai mua lạp xưởng của chúng ta ngày đầu tiên không? Hôm nay ông ấy lại tới nữa, vừa nghe nói chúng ta bán món mới liền không thèm nếm mà trực tiếp mua hết mớ xương vịt có nhiều thịt nhất đi luôn!”

“Vẫn chưa hết nha, ông ấy mua về rồi ăn thấy ngon nên lại đề cử cho hàng xóm, mấy lão gia tử thích uống rượu kéo tới, thấy xương vịt không còn lại bao nhiêu liền trách sao chúng ta sao không làm nhiều chút, cuối cùng chỉ có thể mua phần khác.”

“Huynh đã sớm đoán được loại đồ ăn vặt này nhất định sẽ rất được hoan nghênh mà, nhất là những hán tử thích uống rượu càng không cưỡng nổi!”

Thẩm Lâm gật đầu: “Đúng thế, bọn họ tranh nhau mua mà không cần nhìn giá tiền, giống như có bao nhiêu là mua bấy nhiêu vậy. Có một lão gia với một phu nhân còn thiếu chút đánh nhau luôn, vì chân vịt nhà ta sắp hết mà hai người đều muốn mua, hai người đứng trước quầy tranh cãi nửa ngày khiến mấy quầy hàng xung quanh đều choáng váng, còn hỏi có phải thức ăn của chúng ta không cần tiền mua hay không.”

Thẩm Mặc nghe kể mà si ngốc cười một hồi, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó liền đứng dậy đi tới sờ sờ trong ngực Chu Cảnh, lát sau móc ra một túi tiền.

Trong túi có bạc vụn và cả tiền đồng, cậu và Thẩm Lâm đồng tâm hiệp lực đếm một hồi lâu mới cộng xong.

“Tổng cộng là 2 xâu mỗi xâu 850 văn tiền! Trời ạ nhiều vậy sao? Tính ra một ngày lợi nhuận của chúng ta những 875 văn tiền lận!” Thẩm Mặc quả thực không thể tin được, lúc trước cậu kiếm 1 văn tiền đã vất vả muốn chết, bây giờ chỉ một ngày mà có thể kiếm hơn 800 văn, gần một lượng rồi đó!

Chu Cảnh cười nói: “Cái này chỉ mới là bắt đầu thôi, chúng ta còn chưa quen thuộc thị trường nên không dám làm nhiều. Chờ thêm một đoạn thời gian nữa nhất định sẽ tăng sản lượng, đến lúc đó có lẽ một ngày có thể kiếm được trên dưới một lượng!”

“Một lượng?” Thẩm Mặc có chút choáng váng, cảm thấy nằm mơ cũng không dám mơ đẹp như vậy.

“Nhà ta sau này càng ngày sẽ kiếm được càng nhiều, tin tưởng vào bản lĩnh của phu quân em đi.” Chu Cảnh tiến đến thì thầm bên tai Thẩm Mặc, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói: “Tin tưởng vào nhãn lực của em, hán tử do chính em nhặt về, nếu không có bản lĩnh thì làm sao đối phó được em.”

Thẩm Mặc hoảng loạn liếc nhìn Thẩm Lâm, thấy Thẩm Lâm một lòng một dạ chỉ muốn nhào lên lăn lộn trong đống bạc căn bản không chú ý tới hai người đang hú hí, lúc này mới yên lòng.

Ăn xong cơm chiều, Thẩm Mặc Thẩm Lâm tiếp tục đi thu mua vịt trong thôn, nhà được chọn đều là những người phẩm hạnh tốt, chưa từng ức hϊếp Thẩm Mặc khi tên Vương Cảnh kia còn sống. Vì mua vịt trả tiền mặt ngay tại chỗ nên không có nhà ai buôn bán không thành, thậm chí còn đãi họ uống nước đường. Trong thôn tất nhiên không có nổi trà, có thể đãi nước đường thì đã cùng đẳng cấp với khách quý rồi.

Ngày tháng của Chu gia càng ngày càng ăn nên làm ra, dù có tường vây cao cũng vây không được chuyện họ đang phát triển rất tốt. Đặc biệt là sau vài ngày Chu gia thu mua vịt với số lượng lớn, lời đồn trong thôn lại lần nữa nổi lên bốn phía.

—--