Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 25. Bán lạp xưởng

Trở về nhà rồi ba người liền bắt đầu bận rộn. Thẩm Lâm và Thẩm Mặc rửa sạch ruột heo từ trong ra ngoài, sau đó thổi hơi vào trong hoặc rót nước vào xem có bị lủng hay không, còn Chu Cảnh sơ chế chỗ thịt rồi trộn vào băm nhuyễn theo tỉ lệ 3 phần mỡ 7 phần nạc.

Sau đó hắn ướp vào chút rượu gia vị, muối và các loại gia vị cần thiết, để chừng nửa canh giờ cho ngấm là được.

Thịt ngấm gia vị rồi thì tới công đoạn dồn thịt vào ruột, dùng dây thừng tách thành từng đoạn bằng nhau rồi treo ra ngoài để hong khô bằng gió, cũng không cần gió lớn quá, để chỗ thoáng là được. Gió mùa này thì ước chừng bốn, năm ngày là xong thành phẩm.

Sau đó là công đoạn luộc lạp xưởng, đây cũng là một bí quyết đặc biệt của Chu Cảnh, chính là nước luộc. Hắn điều chế ra 3 loại nước, thứ nhất là nước có pha tương thù du để tạo lạp xưởng cay, thứ hai là nguyên vị và cuối cùng là ngũ vị hương.

Nguyên vị cũng không phải là dùng nước thường luộc mà có bỏ vài loại gia vị tạo nên hương vị đặc thù.

Suy xét đến nguyên liệu chính làm lạp xưởng là thịt không để được lâu, không thể nào một mua lần mà làm trong nhiều ngày, Chu Cảnh chỉ có thể ngày nào cũng lên trấn trên mua thịt tươi rồi về làm ngay trong ngày, sau này làm đều đặn rồi thì có thể lúc nào cũng có lạp xưởng sẵn mà không sợ hết hàng. Ban đầu vì sợ Thẩm Mặc không biết lựa thịt ngon nên Chu Cảnh đều đi theo cậu cầm tay hướng dẫn.

Bận rộn như thế liền 6 ngày, mẻ lạp xưởng đầu tiên rốt cuộc đã ra lò.

“Tiểu Mặc, tiểu đệ mau tới đây nếm thử xem.”

Thẩm Mặc và Chu Cảnh đều thích ăn cay nên cả hai chọn thử loại lạp xưởng cay trước.

“A, cay quá!” Thẩm Mặc cay đến nỗi cong đầu lưỡi lên, nhưng lại cười ha ha.

Chu Cảnh đã sớm rót sẵn hai chén nước đường đưa một chén tới bên miệng Thẩm Mặc, Thẩm Mặc định đưa tay đỡ lấy uống thì Chu Cảnh lại không cho, một hai muốn đút cho cậu. Thẩm Lâm không hảo cay ngồi một bên nhìn thấy, ngứa răng lại cắn thêm vài miếng lạp xưởng nguyên vị.

“Loại này tuy rằng cay nhưng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác, người nào ăn được cay nhất định cắn miếng thứ nhất sẽ muốn ăn thêm miếng thứ hai.”

“Ừm.” Thẩm Mặc không rảnh nói chuyện, uống xong ngụm nước liền chiến đấu tiếp với lạp xưởng cay. Bộ dáng hận không thể ăn hết một lần chính là hiệu quả mà Chu Cảnh muốn thấy.

Chờ Thẩm Mặc ăn xong một cây thì Thẩm Lâm đã xử xong cây thứ hai, Chu Cảnh thật cạn lời nhìn hai huynh đệ.

“Mới sáng sớm hai người đã ăn nhiều lạp xưởng như vậy, lát nữa còn ăn nổi cơm trưa không?”

“Được chứ, huynh cho đệ 2 cân đệ cũng xử bằng hết.” Thẩm Lâm lập tức nói.

“Được rồi, đệ sang nhà Vương thúc mượn xe la đi, ta với ca đệ sửa soạn một chút, bây giờ xuất phát đi nhanh thì may ra có thể kịp phiên chợ sáng.”

Mấy ngày nay đi lên trấn trên đều là nhờ xe của Vương Quý nên Chu Cảnh liền thương lượng với y lấy giá 30 văn/ ngày bao xe lừa một tháng, mà Vương Quý không cần chở họ đi đi về về, sáng bọn họ sẽ lấy xe đi, chiều đánh trả về.

Lúc hai chồng chồng lên trấn trên thì vừa kịp buổi chờ, Chu Cảnh đem thành phẩm đã chế biến xong từ trên xe lừa xuống, Thẩm Lâm ôm xấp giấy dầu in nhãn hiệu Chu Ký bỏ vào ngăn kéo quầy hàng, Thẩm Mặc bày ba loại lạp xưởng lên trên quầy, dùng vải thưa che một nửa lộ ra một nửa để mọi người biết họ đang bán gì.

Bọn họ tới hơi trễ nên vị trí nhắm trước đó đã bị người khác chiếm, chỉ có thể bày quầy ở trong cùng, bên cạnh họ là sạp đồ ăn của một lão bá họ Trần, thấy bọn họ lại bày bán thức ăn xa hoa như vậy ở đây liền lập tức kinh sợ.

“Tiểu huynh đệ, thứ này của ngươi mắc quá, bán ở chỗ này sợ là không dễ đâu!” Trần bá nói là sự thật, ông cũng là người thành thật.

Chu Cảnh ôn hòa đáp: “Con cũng chỉ có chút tay nghề này, trong tay lại không có tiền, thuê không nổi cửa hàng, đành bày bán ở đây trước vài ngày xem sao!”

Trần bá không nói gì nữa, Thẩm Mặc và Thẩm Lâm lại lộ ra thần sắc lo lắng.

Thẩm Mặc hỏi: “Cảnh ca, em nhìn tới nhìn lui nãy giờ xung quanh đây đều bán những thứ trong nhà có thể tự trồng được nên giá rất rẻ, đồ của chúng ta một cân bán ra bằng 10 cân của người ta, có thể bán được không a?”

Chu Cảnh trấn an: “Không sao đâu, người tới nơi này mua đồ đều ở trấn trên, tuy không nhất thiết là đại phú đại quý nhưng cũng không thiếu người trong tay có tiền, chỉ cần đồ của chúng ta ăn ngon, giá lại rẻ hơn trong cửa hàng thì nhất định có thể bán được.”

Thẩm Mặc nghĩ nghĩ, cảm thấy Chu Cảnh nói rất có đạo lý, hơn nữa lạp xưởng Chu Cảnh làm thật sự ăn rất ngon, ít nhất cậu nhìn thấy cả quầy lạp xưởng này cũng nhịn không được mà muốn ăn một cây nữa.

Nơi này là một khu chợ cố định, bình thường người tới lui mua thức ăn rất nhiều, hôm nay chợ chỉ vừa mới mở nên người chưa đông lắm. Trên quầy có Thẩm Mặc và Thẩm Lâm trông coi nên Chu Cảnh bèn quan sát hoàn cảnh xung quanh, thấy mấy tiểu thương bán hàng rong quen thuộc bày quầy, hẳn là đã buôn bán rất lâu rồi, trái phải đều là hàng xóm, nếu không sẽ không vừa bán hàng vừa trò chuyện rôm rả như thế. Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi lấy ra con dao nhỏ, cắt vài miếng lạp xưởng mỏng bảo Thẩm Lâm Thẩm Mặc đưa cho mấy người xung quanh nếm thử.

Thẩm Lâm có chút tiếc tiền nói: “Anh rể, lạp xưởng của chúng ta đều làm từ thịt á, mắc như vậy huynh còn cho không, chúng ta còn chưa mở hàng đâu, thật là lãng phí.”

Không cần Chu Cảnh giải thích, Thẩm Mặc liền nói: “Tiểu đệ, chúng ta mới đến chỗ này lạ nước lạ cái, làm quen lắng giềng một chút lỡ có chuyện gì cũng có người giúp đỡ.”

“Đúng, chính là đạo lý này.” Chu Cảnh cười khen.

Thẩm Mặc bổ sung: “Lại nói, Cảnh ca cắt ra mỏng như vậy, xếp ra thì có vẻ nhiều nhưng thực tế chẳng mất bao nhiêu hết.”

Lúc này Thẩm Lâm mới đi theo sau Thẩm Mặc đem lạp xưởng phân cho mấy quầy hàng gần đó nếm thử.

“Đây là đồ nhà ta tự làm, các vị nếm thử xem sao.” Thẩm Mặc cười nói.

Tới chỗ Trần bá, ông lại ngại mà tìm cớ từ chối: “Không được, thứ này quá quý rồi.”

“Không bao nhiêu, Trần bá ngài nếm thử xem hương vị thế nào, nhân tiện cho chúng con xin chút ý kiến.”

“Vậy ta liền liền không khách khí nữa.” Chỉ một mẩu lạp xưởng nho nhỏ nhưng Trần bá lại tiếc không ăn hết cả miếng, chỉ cắn một chút rồi lập tức mở to hai mắt. “Ngon quá! Tiểu huynh đệ, không phải Trần bá khen ngươi nhưng thật sự là rất ngon, so với lạp xưởng của Vân Ký còn ngon hơn!” Trần bá giơ ngón cái lên, còn lại nửa miếng Trần bá tiếc không muốn ăn, định để dành mang về cho đứa cháu nhỏ nếm thử, nhưng Thẩm Mặc Thẩm Lâm còn đang đứng nhìn nên ông cũng ngại cất vào, đành ăn hết luôn.

Qua khoảng một chén trà nhỏ nữa, dòng người qua lại bắt đầu đông lên. Vị trí đám Chu Cảnh bày sạp không tốt lắm nên không nhiều người chú ý, thỉnh thoảng có người tới hỏi giá, nghe thấy 25 văn một cân liền quay đi không thèm nhìn lại, mặc cho Chu Cảnh có bản lĩnh nói một ra ba cũng không ăn thua.

Một buổi sáng cứ như vậy mà qua đi nhưng lạp xưởng Chu gia một cây cũng chưa bán được, Thẩm Lâm gấp đến độ nhìn xem sạp bên trái bán được bao nhiêu, lại nhìn sạp bên phải bán được bao nhiêu, thầm nhẩm tính trong lòng nhưng cũng không dám lên tiếng.

Rốt cuộc thức ăn đắt như vậy, trong nhà lại đang tồn một đống hàng, cơ hồ đã chiếm hết nửa gia tài của họ, nếu thật sự bán không được vậy chắc đại ca sẽ tăng xông mất. Dù lạp xưởng bán không được thì cũng không thể khiến ca ca chịu thêm áp lực.

Chu Cảnh nhìn nhìn sắc trời nói: “Sắp giữa trưa rồi, lát nữa dọn cơm ăn ở đây luôn, chúng ta ăn no rồi mới có sức lực làm việc. Ta đi chưng màn thầu, vừa lúc kẹp lạp xưởng ăn.”

Thẩm Mặc làm gì còn có tâm tư ăn, ngày đầu bán hàng mà ế chổng mông đã vội muốn chết, nhưng việc buôn bán này dù sao cũng là ý của Chu Cảnh, cậu không tiện thể hiện dáng vẻ lo lắng quá mức để tránh tạo áp lực lớn cho Chu Cảnh.

Thẩm Mặc mỉm cười nhận lấy màn thầu, tự cho là che giấu tốt không biểu hiện sốt ruột, nhưng cậu vốn thích ăn lạp xưởng mà hôm nay chỉ ăn nửa cái màn thầu mà không đυ.ng tới lạp xưởng đã bại lộ tâm tình sầu lo.

Ngay cả Thẩm Lâm luôn không tim không phổi lúc này cũng yên lặng ngồi trên xe lừa chỉ ăn một cái màn thầu, không chịu ăn thêm mà lạp xưởng càng tiếc không dám ăn.

Chu Cảnh nhìn hai người như vậy, cũng hiểu họ đang nóng ruột, cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ hôm nay không khai trương được, chính hắn cũng không khỏi bồn chồn.

Trần bá cũng mang theo bữa trưa là bánh bột ngô, chỉ là lương thực phụ chứ không phải màn thầu như Chu Cảnh, ông nhìn đám nhóc trẻ tuổi không có trưởng bối đi theo, cũng không biết bình thường sinh sống thế nào. Buôn bán lạp xưởng cần tiền vốn cao chưa nói, làm xong bán được hay không còn chưa biết, lại ăn lãng phí như thế… Đúng là tuổi trẻ không biết quản gia đình mà.

Trần bá có chút nhìn không nổi nhưng rốt cuộc không phải con cháu nhà mình không thể thẳng thừng dạy dỗ, dành uyển chuyển nói: “Không sao đâu, lúc ta vừa tới đây bày sạp sinh ý cũng không được tốt, có khi cả ngày chỉ bán được vài văn tiền, một thời gian sau mới từ từ có khách hàng quen, buôn bán mới tốt lên được chút. Như bây giờ sáng ta bán được mười mấy văn tiền, chiều bán thêm mười mấy văn nữa, một ngày được tổng cộng khoảng 30 văn, một tháng nếu may mắn có thể kiếm được 1 lượng đó.”

“Một lượng bạc?” Thẩm Lâm kêu lên sợ hãi, “Một tháng kiếm 1 lượng vậy một năm là 12 lượng á! Ngang với chúng ta trồng trọt luôn, trồng trọt còn tốn phí hạt giống nhân công, còn đây chính là thuần lợi nhuận a!”

Trần bá có chút đắc ý: “Tất nhiên, nhà ta có đất nên cũng trồng trọt, vừa bán thức ăn vừa trồng trọt một năm có thể kiếm trên dưới 30 lượng, phải gấp đôi nhà bình thường đó. Không phải chém gió chứ cùng là bán thức ăn, mấy quầy khác luôn bán không bằng ta đâu. Mấy đứa xem, nhà ta bây giờ là nhà ngói gạch xanh đàng hoàng, có năm gian vừa xây năm ngoái, trong thôn mấy đứa chắc cũng không có bao nhiêu nhà làm được đâu đúng không?”

Thẩm Lâm tuy còn nhỏ nhưng không thiếu tâm nhãn, cậu không phải người sẽ tùy tiện khoe khoang, ngược lại vì hàng ngày phải đối phó với đám người Vương Xuân Hoa mà cậu rất giỏi trong việc giấu giếm của cải.

“Đúng đúng, nhà ngói gạch xanh đúng là rất khí phái!” Thẩm Lâm nói lời thật lòng khiến Trần bá rất là cao hứng.

Thẩm Mặc thỉnh giáo hỏi: “Không biết Trần bá buôn bán có bí quyết gì có thể chỉ dạy cho đám tiểu bối chúng cháu không? Ngài xem đống lạp xưởng này giá vốn cao hầu như đã tốn toàn bộ gia sản của tụi con rồi, tụi con không dám mơ kiếm được nhiều tiền, chỉ cầu không lỗ là được rồi.”

Trần bá nói: “Kỳ thật nói đến bí quyết cũng rất đơn giản, chỉ cần thức ăn nhà ngươi có chất lượng tốt, sau đó là chờ. Từ từ rồi có người ăn qua sẽ biết nhà ngươi bán đồ ngon, một người biết sẽ truyền mười người, từ mười người lại truyền trăm người, cứ thế sẽ có một lượng khách hàng quen, tới lúc đó mới có thể thấy lợi nhuận.”

Nghe Trần bá nói như vậy, Trong lòng Thẩm Mặc và Thẩm Lâm không những không nhẹ nhàng, ngược lại còn nặng nề hơn. Bọn họ làm lạp xưởng sợ nhất là để lâu không bán được, bây giờ thời tiết đã dần dần nóng lên, lạp xưởng không thể để mãi ở nhà được.

“Cho nên ta nói này, mấy đứa về sau không thể ăn xài phung phí như vậy đâu, cuộc sống là lâu dài chứ không phải nhất thời. Trong nhà không có trưởng bối chỉ bảo thì mấy đứa phải tự biết chừng mực, đừng có trầm mê vào ăn uống xa hoa, thích ăn cái gì thì ăn cái đó, như vậy thì chỉ có miệng ăn núi lở thôi.”

Hai huynh đệ Thẩm gia bị nói cho mặt đỏ tai hồng, nghĩ đến cả buổi sáng không bán được gì, hai người vậy mà còn ăn màn thầu trắng tinh thơm phức, tức khắc tự cảm thấy mình thật là hoang phí, đúng là điển hình của “phu lang phá của” trong miệng thôn dân!