Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 19. Đau lòng phu lang

“Ta đi mời đại phu, hai người về nhà trước chờ ta!” Chu Cảnh xoay người, vừa định bước đi thì tay áo đã bị kéo lại, hắn quay đầu nhìn, không ngoài dự đoán là Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc một thân chật vật, quần áo bị rách không ít chỗ lại thêm máu nhiễm đỏ, vốn có nhiều vết vá khác nhau giờ lại bị máu nhuộm thành một màu.

Bộ dạng cậu thê thảm đến nỗi người không biết chuyện đi ngang qua nhìn thấy cũng không khỏi tội nghiệp, càng đừng nói tới Chu Cảnh càng nhìn tim càng thắt lại. Hắn cảm thấy nỗi đau mà mình đang chịu còn không bằng một nửa sự bàng hoàng thất vọng của Thẩm Mặc khi bị cha ruột đánh.

Cả đầu óc lẫn cảm xúc của Chu Cảnh đều đang phải cố kiềm nén sự táo bạo, nếu không phải thời đại này có quá nhiều thứ cần kiêng kỵ, không thể giữa thanh thiên bạch nhật tẩn cho đám người kia một trận thì chỉ sợ Chu Cảnh đã sớm nổi điên rồi.

Nhưng những điều này Thẩm Mặc tựa hồ không biết. Từ nhỏ cậu đã lớn lên trong hoàn cảnh bốn phía áp lực, không phải bị cha đánh thì là bị mẹ oán hận, dần dà cậu liền cho rằng đó là hành vi bình thường mà thôi. Cậu cảm thấy vẻ mặt không vui này của Chu Cảnh là do mình khi không không ở trong nhà mà chạy ra ngoài trêu chọc phiền phức, lại hại hắn tốn nhiều tiền như vậy mua về một cậu em vợ “lỗ vốn”.

Thẩm Mặc tự bổ não rồi lại sợ hãi nói: “Không sao đâu, vết thương nhìn vậy chứ không nặng lắm. Thật ra hôm nay nhờ có anh tới sớm mà em bị đánh không nhiều, chứ lúc trước còn bị đánh nặng hơn nữa kìa, nhịn vài ngày rồi sẽ khỏi thôi.”

Thẩm Mặc là phu lang của hắn, là người mà hắn đặt lên đầu tim, bây giờ cậu bị đánh thành như vậy thế mà còn bảo là không sao hết! Rốt cuộc lửa giận trong lòng Chu Cảnh đã không ép xuống được nữa, lần đầu tiên hắn thật sự nổi giận với Thẩm Mặc.

“Thế này mà còn bảo không bị đánh nhiều sao? Máu chảy thế này mà em nói vết thương nhẹ? Thế vết thương lớn là như thế nào, có phải chờ bị đánh chết rồi mới xem là chuyện lớn hay không?”

Thẩm Lâm biết mình là ngọn nguồn tai họa nên nãy giờ chỉ dám đứng một bên yên tĩnh không lên tiếng, ngoan ngoãn làm bức tượng. Cho đến khi thấy Chu Cảnh nổi giận với Thẩm Mặc, lại thấy hai mắt hắn đỏ ngầu như sắp đánh người tới nơi cậu mới xông lên định đẩy Chu Cảnh ra.

“Huynh mắng ca ta làm cái gì, người gây chuyện chính là ta! Muốn mắng muốn đánh thì huynh nhằm vào ta nè, đừng có trút giận lên ca ca!”

Nhưng khi Thẩm Lâm còn cách Chu Cảnh khoảng nửa cánh tay đã bị hắn đẩy ra, sau đó hắn xoay người bế Thẩm Mặc lên, sải bước vào nhà cỏ.

“Đại ca, đại ca, huynh muốn làm gì, thả đại ca ta ra! Muốn đánh thì huynh đánh ta nè!!” Thẩm Lâm bò dậy nhanh chân đuổi theo nhưng cánh cửa đã bị Chu Cảnh đóng lại, Thẩm Lâm không dám mạnh tay sợ nó rơi mất. Vì cứu cậu ra mà Chu Cảnh đã tốn hai lượng bạc, cậu sợ lỡ căn nhà này có xây xát gì thì tên kia lại tính nợ lên đầu đại ca mình.

Cũng không trách Thẩm Lâm lại xem trọng hai lượng bạc kia như thế, đó là số tiền rất lớn với nông gia. Thu nhập cả năm của một nhà cộng lại cùng lắm chỉ trên dưới 10 lượng, hai lượng bạc nếu dùng tiết kiệm có thể đủ để trang trải phí sinh hoạt trong vài tháng.

Thẩm Mặc bị quăng mạnh lên giường, miệng vết thương bị động vào nên bất giác rêи ɾỉ một tiếng đau đớn. Chu Cảnh lại dường như không quan tâm, cứ như phát điên mà gặm cắn khóe miệng cậu, hai tay cũng không rảnh rỗi mà xoa bóp da thịt Thẩm Mặc, không cẩn thận lại chạm vào miệng vết thương.

“A!” Thẩm Mặc rốt cuộc nhịn không được hét thảm thành tiếng.

Tiếng hét này bị ép đến cực thấp, tựa như tiếng muỗi kêu nhưng lại mang theo không ít thống khổ khó chịu.

Chu Cảnh như bừng tỉnh, hoàn hồn lại mới phát hiện mình đang làm chuyện không bằng cầm thú, hận không thể tự tát mình một cái để trút giận cho tiểu phu lang.

“Tiểu Mặc có phải em đau lắm không? Đều do tôi không tốt, em chờ chút tôi đi mời đại phu.”

“Em……” Thẩm Mặc vội nói một chữ rồi im bặt, cậu vốn định nói không cần, nhưng vừa nãy chính vì nói không cần mới khiến cho Chu Cảnh phát hỏa lớn như vậy. Cậu không biết mình sai chỗ nào, lại không muốn khiến Chu Cảnh nổi giận, rất sợ một khi hắn tức giận thì sẽ không cần cậu nữa.

Thẩm Mặc bất an quá mức rõ ràng, Chu Cảnh liếc mắt một cái liền nhận ra, hắn thở dài một hơi rồi ngồi xuống cạnh giường.

“Tiểu Mặc, tôi cũng không biết nên làm thế nào mới khiến em an tâm nữa, lời cần nói tôi đã nói rồi việc cần làm cũng làm rồi. Em đã biết tôi là người từ thế giới khác, người duy nhất ở đây khiến tôi cam tâm tình nguyện ở lại chỉ có em. Em vẫn còn không rõ sao?”

“Em… em hiểu!” Thẩm Mặc nhào lên ôm chặt Chu Cảnh, nước mắt nãy giờ vẫn ẩn nhẫn rốt cuộc rơi xuống. “Em hiểu mà, Cảnh ca anh đừng tức giận. Tất cả là do em sai, từ nhỏ đến lớn chưa có ai dạy em làm thế nào để thích một người, em chỉ có thể tự mò mẫm theo cách của mình nên có thể đã dùng sai phương thức. Nhưng xin anh đừng cảm thấy em xem nhẹ chân tình của anh, không tin anh được không?”

Chu Cảnh cẩn thận kéo Thẩm Mặc ôm vào ngực, đau lòng nói: “Không sao, chỉ cần em biết tôi thích em là được. Tiểu Mặc, em không biết bày tỏ cũng không sao, tôi có thể dạy em, em chỉ cần dùng tim cảm nhận thôi!”

“Được, được……” Thẩm Mặc khóc đến rối tinh rối mù, nghẹn ngào gật đầu.

“Được rồi, em bị thương rất nặng, bây giờ tôi sẽ đi tìm đại phu về xem cho em.” Chu Cảnh nghiêm khắc cảnh cáo: “Không được từ chối, em thử đổi vị trí mà suy nghĩ xem, nếu lúc này người bị thương là tôi thì em sẽ làm gì? Em sẽ vì vài đồng bạc mà bảo tôi nhịn vài ngày sẽ khỏi sao?”

Thẩm Mặc không muốn mời đại phu không chỉ vì sợ tốn tiền mà còn vì hôm nay Chu Cảnh đã bỏ ra hai lượng bạc để giúp tiểu đệ, đó là số tiền rất lớn. Trong nhà vừa mới mua đất, lại sắp phải xây nhà, rất nhiều chỗ cần dùng tiền. Cậu cảm thấy mấy vết thương này chẳng qua chỉ là ngoài da, nghỉ ngơi dăm bữa nửa tháng rồi cũng tự lành thôi, không cần phải lãng phí tiền. Từ nhỏ cậu chịu không ít lần bị đánh còn nặng hơn thế này, không phải đều nhịn được sao!

Có điều nếu đổi lại là Chu Cảnh bị thương… dù có đập nồi bán sắt cậu cũng phải mời đại phu chữa cho hắn.

“Em xem, nhất định em nghĩ dù có đập nồi bán sắt cũng phải chữa bệnh cho tôi đúng không!” Chu Cảnh liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư Thẩm Mặc, “Vậy sao em lại cảm thấy tôi sẽ trơ mắt nhìn em như vậy?”

Cánh cửa rốt cuộc bị Thẩm Lâm mở ra dưới tình huống cậu nhóc đã tìm mọi cách để bảo trì nguyên vẹn. Tính tình Thẩm Lâm nóng nảy chứ không trầm ổn như ca ca, vừa vọt vào thấy ca ca khóc liền cho rằng Chu Cảnh ức hϊếp Thẩm Mặc. Thẩm Lâm không thèm hỏi han, chạy lên đẩy Chu Cảnh ra.

“Huynh tránh ra, không được đánh ca ta!”

Đáng tiếc, Thẩm Lâm chỉ là một song nhi, hình thể không so được mà vũ lực so với Chu Cảnh càng như muỗi chích inox, căn bản không xê dịch được hắn. Chu Cảnh trở tay đẩy cậu nhóc ngã lên giường, ngoài Thẩm Mặc ra hắn không có kiên nhẫn để dỗ dành bất kỳ ai khác.

Chu Cảnh la rầy: “Thành thật chút cho ta, rõ ràng là chuyện của đệ, cuối cùng người bị thương lại là ca đệ. Ngay cả ca ca còn không bảo vệ được còn muốn quậy cái gì!”

Lời này của Chu Cảnh cũng đủ tàn nhẫn, nhưng Thẩm Mặc bị thương thành như vậy, đừng bảo hắn phải lựa lời mà nói, có thể bảo trì lý trí xử lý chuyện kế tiếp đã xem như cực hạn rồi.

Thẩm Mặc vội vàng trấn an: “Tiểu đệ, anh rể đệ là muốn đi mời đại phu cho huynh chứ không có đánh huynh, đệ đừng nóng vội! Huynh bị thương nên tâm tình anh rể đệ không được tốt, đệ nhịn một chút đi!”

Thẩm Lâm giãy vài cái, Chu Cảnh cũng thuận thế buông tay, cậu nhóc bổ nhào tới trước mặt Thẩm Mặc cẩn thận xem xét, vết thương của ca ca đúng là rất nặng nhưng may mà không có vết thương mới.

Chu Cảnh đi vội mà về cũng nhanh, không biết hắn nói gì với đại phu mà lúc ông ấy ôm theo hòm thuốc tới Chu gia, Thẩm Mặc thì chưa việc gì nhưng ông vừa chạy vừa lết đến sắp tắt thở luôn. Chu Cảnh lại không cho ông có thời gian thở dốc đã hối thúc xem vết thương.

Đại phu thời này không phân chia khoa nội khoa ngoại mà xem như toàn năng, nhưng học nhiều không có nghĩa là không tinh, ngược lại trung y từ sớm đã chú ý tới trong ngoài một thể. Tỷ như Biển Thước Hoa Đà mà có sinh ở đời sau thì vẫn là thần y, ở cái niên đại chưa có y học chân chính thì họ đã biết mở sọ, cạo xương chữa bệnh, chỉ có điều chưa đưa ra khái niệm giải phẫu mà thôi.

Y thuật thời đại nào cũng có điểm tốt điểm xấu, người hiện đại có sự hỗ trợ từ trang thiết bị y tế lẫn các loại thuốc tiên tiến nên có thể trị được nhiều bệnh hơn, nhưng nếu so với đại phu cổ đại chỉ dựa vào bản lĩnh trị bệnh cứu người thì chưa chắc ai đã hơn ai.

Chung đại phu bắt mạch, lại nhìn vết thương lắc lắc đầu, thở dài một hơi nói: “Chu Cảnh, không phải lão phu nói ngươi chứ, dù cho phu lang không hiểu chuyện phạm sai lầm thì ngươi cũng không thể đánh tàn nhẫn như vậy được, chẳng lẽ ngươi muốn đánh chết cậu ấy hay sao?”

Nghĩ đến nguồn gốc thương tích trên người Thẩm Mặc, Chu Cảnh liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt nháy mắt đen thui.

Thẩm Mặc vội vàng giải thích: “Không phải đâu, thương tích trên người ta không phải phu quân đánh, mà là cha ta.”

“Cái gì? Cha ngươi?” Chung đại phu quả thực không thể tin được, nhân phẩm Chu Cảnh ông có nghe qua, chẳng ra làm sao cả mà tính tình còn không tốt, nói hắn đánh Thẩm Mặc thành như vậy ông còn có thể tin. “Ngươi đã làm gì mà khiến cha ngươi muốn đánh chết ngươi thế? Nhưng mà nói lại, làm cha mẹ mà đánh con cái thế này cũng hơi quá đáng, huống chi ngươi đã gả ra ngoài, dù có phạm sai lầm cũng nên do đương gia giáo huấn chứ không tới phiên cha mẹ ngươi!”

Thẩm Lâm sợ Chung đại phu hiểu lầm Thẩm Mặc làm ra chuyện sai lầm nên mới bị Thẩm lão cha đánh, vội vàng giải thích: “Là cha con muốn đem con bán cho lão què góa vợ trong thôn, đại ca con không đồng ý nên mới bị đánh thành như vậy.”

“Ta kê cho ngươi 3 thang thuốc trước, mỗi ngày sắc cho cậu ta uống 3 lần sáng trưa tối, còn đây là thuốc mỡ bôi ngoài da, bôi khoảng 7 ngày là sẽ đỡ. Cũng do phu lang này may mắn, vết thương tuy nặng nhưng chỉ tổn thương bên ngoài chứ chưa động vào gân cốt. Có điều phu lang ngươi lao lực lâu ngày, nhất định phải được tẩm bổ, nếu không song nhi vốn không dễ có thai, thân thể không khỏe có thể mang thai hay không chưa nói tới, sợ nhất là tổn hại đến tuổi thọ.”

Chu Cảnh nghe thế thì kinh hãi, sắc mặt trắng bệch. “Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ bồi bổ cho em ấy. Mà ngoài thuốc chữa thương ra thì có cần uống thêm thuốc bổ không?”

Câu hỏi này khiến Chung đại phu đơ ra sửng sốt, người nông gia nói là tẩm bổ thì nhiều nhất là ăn chút thịt thà trứng cá, mấy ai có thể mua được thuốc bổ. Nhìn căn nhà nát này của Chu Cảnh ngay cả phòng ngủ còn không có, hai người cứ vậy ở trong gian nhà không che được nắng mưa hay sương gió, vậy mà lại chịu tiêu tiền cho phu lang sao? Ai có thể ngờ được một tên nổi danh du côn như Chu Cảnh lại chăm lo cho phu lang như thế chứ.