Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 15. Cho phu lang dùng

Buổi tối ăn hơi quá no nên Chu Cảnh không để Thẩm Mặc ngủ ngay mà thắp đèn dầu vừa mua lên. Ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt Thẩm Mặc mờ mờ ảo ảo phủ lên cho cậu một loại mỹ cảm mông lung, Chu Cảnh bất giác đã nhìn đến ngây ngốc.

Thẩm Mặc đang nói chuyện đột nhiên không nghe thấy Chu Cảnh trả lời, ngẩng đầu liền thấy người kia cứ nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kia đầy trắng trợn khiến cậu bị nhìn mà ngượng ngùng.

Cậu vô thức đưa tay lên định sờ mặt, lại thấy thoáng qua dưới ánh đèn dầu bàn tay nứt nẻ khô ráp, mu bàn tay đầy vết trầy xước, có chỗ màu da còn không đều tựa như dính bẩn nhưng rửa mãi không sạch. Lại nhớ tới bàn tay Chu Cảnh, mềm mại như vậy…

Thẩm Mặc lặng lẽ thu tay lại, đầu cũng cúi thấp hơn.

“Xấu lắm anh đừng nhìn, da mặt đều nứt nẻ cả.”

Bỗng nhiên Chu Cảnh tựa hồ nghĩ tới cái gì, không trả lời mà khom lưng tìm kiếm gì đó, thái độ trầm mặc đó khiến Thẩm Mặc sinh ra mất mát, lén giấu tay ra sau lưng. Một song nhi mà tay lại xấu như vậy, còn cả mặt nữa. Có phải không lâu nữa cũng sẽ khiến Chu Cảnh dần mất hứng thú?

Thẩm Mặc miên man suy nghĩ không biết bao lâu, Chu Cảnh liền cầm thứ gì đó trở về. Đột nhiên cậu cảm giác trên tay chợt lạnh, cúi đầu nhìn thì thấy Chu Cảnh đang bôi chất lỏng gì đó trong một cái lọ lên tay mình.

Lọ này là một trong những “bảo bối” có thể bán được giá cao mà họ tìm thấy trên núi ngày ấy.

“A vật này quý lắm, sao lại cho em dùng? Anh mau cất đi sau này còn bán lấy tiền nữa!” Thẩm Mặc vừa nói vừa định tránh khỏi tay Chu Cảnh.

Nhưng tay Chu Cảnh lại như gông cùm mà giữ chặt lấy cậu, mạnh mẽ mở ra lòng bàn tay.

“Quý thì quý nhưng cũng là cho người dùng, người khác dùng được thì sao em không dám dùng! Huống chi đây là đồ của chúng ta!” Loại kem dưỡng da tay này đờ trước Chu Cảnh cũng có biết, một tuýp cũng vài trăm tệ rồi, lúc trước hắn từng có hợp tác với vài thương hiệu mỹ phẩm nên vẫn nhớ giá thị trường.

Thái độ Chu Cảnh rất cứng rắn không cho phép từ chối, nhưng Thẩm Mặc vẫn cảm thấy nó quá quý giá. Nói cho cùng cậu chỉ là một song nhi nhà nông, nếu không phải nhờ có Chu Cảnh thì đừng nói được dùng đồ vật quý thế này, dù là sờ thì người ta cũng không cho phép.

Tư tưởng nông gia nghèo khó đã ăn sâu bén rễ trong suy nghĩ của Thẩm Mặc, có thứ tốt là chỉ muốn bán lấy tiền, sao có thể để lại cho mình dùng.

Thẩm Mặc bất an nói: “Thôi đi, thứ này quý như vậy vẫn nên để bán lấy tiền, đến lúc đó chúng ta có thể sửa sang lại nhà cửa lại mua thêm chút đồ gia dụng, tay em bôi chút mỡ heo là được rồi.”

Mặc kệ Thẩm Mặc nói thế nào, Chu Cảnh vẫn kiên quyết bôi một lớp kem mỏng lên tay cậu.

Bôi xong Chu Cảnh liền hỏi: “Có cảm giác gì không?”

Ẩm ẩm nhưng khô ráo, không hề dính nhớp, sờ lên rất thoải mái, hơn nữa lại mang theo mùi thơm nhè nhẹ, có chút giống mùi thảo dược.

Nhưng Thẩm Mặc lại không dám khen thật lòng, sợ nếu nói ra Chu Cảnh lại bắt cậu bôi thêm. Nhưng mặc kệ thế nào, đây chính là một mảnh tâm ý của Chu Cảnh với mình, nếu nói không tốt sợ là sẽ khiến Chu Cảnh buồn lòng.

Cuối cùng, cậu nghẹn ra một câu, “Cũng được.”

Chu Cảnh đã sớm nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu bèn trực tiếp quyết định: “Mấy ngày nữa lúc em không làm việc thì bôi cái này lên tay, chắc chỉ cỡ mười ngày nửa tháng là tay sẽ tốt lên thôi.”

“Hả? Không được, son môi lần trước một thỏi nhỏ đã bán được 50 lượng, cái này chắc chắn sẽ không thấp hơn, em không nỡ dùng 50 lượng bôi tay đâu. Chờ sau khi bán được anh mua cho em vài trăm đồng cao dầu cá là được rồi!” Thẩm Mặc hoảng sợ vội từ chối.

Sắc mặt Chu Cảnh không báo trước liền đen lại.

“Tiểu Mặc, em là phu lang của tôi, bây giờ em nói không dám dùng đồ trị giá 50 lượng là ám chỉ tôi không có bản lĩnh, ngay cả 50 lượng bạc cũng dám cho phu lang sao?”

“Em… em không có ý đó.” Thẩm Mặc luống cuống chân tay, không biết nên giải thích thế nào mới tốt.

Từ chất liệu y phục mà Chu Cảnh mặc trên người ngày ấy cậu liền biết ở thế giới cũ Chu Cảnh cũng là một quý công tử cực kỳ có tiền, nếu là vậy thật thì đừng nói 50 lượng, ngay cả 500 lượng cùng lắm cũng chỉ bằng một bữa ăn, một ấm trà mà thôi. Hiện tại hắn dám nói như vậy đúng là không có gì khoe khoang quá mức hay hồ ngôn loạn ngữ. Hán tử trong thôn đều cực kỳ để ý tới thể diện, rất sợ người khác nói mình nghèo nuôi không nổi vợ con, càng đừng nói tới quý công từ có bản lĩnh như Chu Cảnh. Tức khắc, Thẩm Mặc biết mình nói sai rồi, vốn cậu dùng thủ đoạn để lừa gạt Chu Cảnh, trong lòng đã không yên, bây giờ lại càng sợ Chu Cảnh chán ghét, bối rối không biết nên giải thích thế nào.

Thấy Thẩm Mặc bất an như thế Chu Cảnh lập tức liền mềm lòng, vốn hắn cũng chỉ muốn dọa chút để cậu nghe lời thôi.

Thời dài một hơi, Chu Cảnh gắt gao nắm lấy tay Thẩm Mặc, cậu gần như lập tức cũng nắm lại tay hắn.

“Tiểu Mặc đừng sợ, mặc kệ em đã làm gì hay sau này phát sinh chuyện gì, phải nhớ em là phu lang của tôi, tôi là phu quân em, dù tôi có chết cũng phải bò đến cạnh em cho tới khi em trút hơi thở cuối cùng tôi mới bằng lòng nhắm mắt. Cho nên em đừng sợ, đừng cảm thấy tôi sẽ vì một câu nói hay vì bất kỳ lý do nào khác mà rời bỏ em. Đời này kiếp này, tôi sẽ ở cạnh em cho tới khi chúng ta cùng chết đi, đồng sinh cộng tử.”

Thẩm Mặc không phải người nhút nhát, từ nhỏ đã làm lụng kiếm ăn dưới tay mẹ kế, sau khi thành thân lại gặp phải một hán tử không ra gì, nội tâm cậu đã chai sạn đến mức không sợ gì nữa. Nhưng từ khi gặp phải Chu Cảnh, người này luôn chỉ cần dùng vài câu nói đã chạm vào chỗ mềm mại nhất trong lòng cậu.

Thẩm Mặc cố gắng không để sự chua xót trong lòng hóa thành nước mắt, chỉ miễn cưỡng gật đầu.

Chu Cảnh nói tiếp: “Tiểu Mặc, bây giờ tôi chưa làm được gì nên có khả năng em sẽ cảm thấy tôi không có cách kiếm tiền, cảm thấy bất an, cho rằng đống đồ này là toàn bộ tài sản của chúng ta. Nhưng em tin tôi đi, phu quân em tuyệt đối không phải người không có bản lĩnh như vậy.”

“Thật ra sáng nay lúc ở trấn trên tôi ngoài mặt thì tùy tiện đi dạo, kỳ thật đang xem xét xem có thể làm gì để kiếm tiền. Đống đồ chúng ta nhặt được tuy đều là bảo bối nhưng quá mức chói mắt, nếu khi chưa có thực lực mà lấy ra sớm muộn gì cũng sẽ chọc phải tai họa. Vì thế tôi tính toán sẽ làm ăn buôn bán gì đó.”

“Nhìn tới nhìn lui, tôi phát hiện ở trấn trên chỉ có vài chỗ bán lạp xưởng, hơn nữa sinh ý rất là tốt, trùng hợp tôi cũng biết làm nên định làm chút bán thử xem sao. Mặc kệ thế nào, tuyệt đối không thể để miệng ăn núi lở.”

Thẩm Mặc hỏi: “Cảnh ca, anh còn biết làm lạp xưởng nữa sao, nhưng thứ đó mắc lắm chỉ có nhà giàu mới ăn nổi thôi, một cân những 35 văn lận đó!”

Chu Cảnh cười nói: “Phu lang, vi phu đã nói rồi, vi phu rất có bản lĩnh đó.” Đời trước hắn dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng nhưng biết bao nhiêu gia tộc quyền quý trong thương giới cũng không dám khinh thường nhân tài mới xuất hiện như hắn, còn rất nhiều vị tai to mặt lớn vì muốn hợp tác với hắn mà ra sức mai mối cho con cháu nhà mình.

“Ừm, em tin mà.” Thẩm Mặc chân thành khẳng định.

“Như vậy, để bày tỏ thành ý, mỗi ngày em đều phải bôi kem dưỡng này.”

Nói đến cái này, Thẩm Mặc vẫn rất tiếc tiền.

Chu Cảnh bắt đầu tẩy não con nhà người ta: “Tiểu Mặc, em xem tôi có tay nghề, nhà ta lại đủ vốn liếng, ngày tháng sau này nhất định sẽ càng tốt hơn. Tới lúc đó có tiền rồi, bên ngoài bao nhiêu oanh oanh yến yến sẽ dán lên tôi, các nàng ấy sẽ không tiếc cái này tiếc cái kia như em mà càng ra sức trang điểm cho xinh đẹp lộng lẫy, da dẻ dưỡng cho mịn màng……”

Câu kế tiếp không cần Chu Cảnh nói hết Thẩm Mặc liền tự mình bổ não ra tiếp. Cậu cúi đầu nhìn đôi tay thô ráp của mình, cậu không hề nghi ngờ chuyện sau này cuộc sống của mình sẽ tốt đẹp hơn, tới lúc đó nếu cậu vẫn thô ráp xấu xí thế này thì sao đọ lại với đám yêu tinh kia.

Không thể để Chu Cảnh bị người khác cướp đi, đó là người cậu dùng bao nhiêu công sức mới lừa được đó!

Thẩm Mặc khẽ cắn môi nói: “Được, em dùng.”

Chu Cảnh rèn sắt khi còn nóng, lại lấy một hộp mặt nạ ra bắt Thẩm Mặc đắp. Vốn Thẩm Mặc không muốn nhưng Chu Cảnh lại lần nữa lấy đám yêu tinh bên ngoài làm cớ, đồng thời còn lừa Thẩm Mặc nói thứ này sắp hết hạn sử dụng rồi, dù để không thì mấy ngày nữa cũng sẽ hỏng, hỏng rồi là phải ném đi. Trong thời gian ngắn bọn họ khẳng định không thể bán được, ném đi đều là bạc đó. Thẩm Mặc không biết hắn nói thật hay giả, nhưng nhìn thái độ chân thành của Chu Cảnh thì liền tin sái cổ.

Thẩm Mặc đắp mặt nạ lên, thoải mái đến híp mắt. Chu Cảnh liền nhân cơ hội nói với cậu tính toán sau này.

“Nhà này nát quá rồi, nhất định phải sửa sang. Sáng mai tôi sẽ sang tìm thôn trưởng sớm để nói chuyện mua đất làm nhà. Tôi tính mua miếng đất lớn chút chứ căn nhà này nhỏ quá, ngay cả sân cũng không có, có điều mua đất trước đã khoan hẵng nói chuyện xây, bằng không vừa mua đất xong lại xây nhà ngay thì khẳng định có người lại đỏ mắt.”

Thẩm Mặc gật đầu, nghĩ đến chuyện sắp có một căn nhà đúng nghĩa thuộc về mình cậu liền kích động hận không thể nhảy tưng tưng như Thẩm Lâm hay làm.

Cậu hỏi: “Chúng ta định mua bao lớn? Xây kiểu nhà như thế nào?” Thật ra trong lòng cậu đặc biệt muốn xây một tòa nhà ngói đỏ gạch xanh khang trang, trong thôn này chỉ có hai nhà là xây được như vậy, một là nhà của thôn trưởng, người kia là phú hộ Vương.

Chu Cảnh nói: “Tôi đã hỏi thăm qua, đất hơn 3000 mét vuông thì tốn khoảng 25 lượng bạc, xây một ngôi nhà ba gian mái ngói gạch xanh khang trang thì ít nhất cũng phải bảy, tám lượng. Tôi định xây năm gian phòng, một phòng khách, một phòng bếp, ba phòng ngủ, xây đẹp chút thì 15 lượng là dư dả, tổng cộng khoảng 40 lượng. Còn lại gần 10 lượng chúng ta để quay vòng tài chính, làm buôn bán nhỏ, bày cái sạp là đủ rồi.”

Mua đất xây nhà, vô luận tốn bao nhiêu Thẩm Mặc đều cảm thấy đáng giá.

Nghĩ đến viễn cảnh mình được ở trong phòng riêng mới xây, lại còn là nhà mái ngói gạch xanh khang trang mà trong thôn chỉ vài nhà làm được, Thẩm Mặc liền vui đến mặt mày như hoa nở. Đôi phượng nhãn xinh đẹp tràn ngập hạnh phúc, cái loại vui sướиɠ này khiến Chu Cảnh ngồi nhìn thôi mà lòng cũng xao động.

“Tới lúc rồi, gỡ mặt nạ ra tôi xem xem da có mềm không.” Chu Cảnh không cho Thẩm Mặc có thời gian phản ứng, gỡ mặt nạ của người ta ra liền vuốt ve vài cái, xúc cảm thô ráp hắn cũng không chê, ngược lại như sói đói nhào lên cắn một cái lên cổ Thẩm Mặc, rất nhanh hai người đã lăn lộn lên trên giường.

—--

Hôm sau, trời còn chưa sáng Chu Cảnh đã bò dậy. Đầu tiên là nấu cho tiểu phu lang một nồi cháo thịt bằm, chưng một chén canh trứng lớn rồi xách theo một miếng thịt đi tới nhà thôn trưởng.

Thôn trưởng còn chưa thức dậy, nghe tiếng đập cửa thì ới một câu đáp lại rồi mới mới chậm rì rì ra mở cửa. Vừa thấy là Chu Cảnh ông liền sửng sốt một lúc.

Tên tuổi của tên Chu Cảnh này chẳng đâu vào đâu, đều là tự hắn gây ra, thôn trưởng cũng không quá thích người này. Lần này thấy hắn tới, trong tay còn xách theo một miếng thịt to như vậy chỉ sợ hắn chọc phải phiền toái gì đó nên mới tới cầu cạnh, liền không để hắn vào trong nhà mà đứng đó hỏi hắn có chuyện gì.

Thấy thái độ này Chu Cảnh cũng không bực, hắn nói thẳng: “Lần này con tới là vì mới kiếm được chút tiền, định mua lại miếng đất đang ở kia. Không biết lát nữa thôn trưởng có thời gian không có thể đi lên nha môn với con làm thủ tục?”