Phu nhân Huyện lệnh xuất thân là tiểu thư khuê các, ngày thường đặc biệt chú trọng sạch sẽ, dù cây trâm nàng yêu thích nhất mà bị người khác sờ qua thì cũng phải rửa đi rửa lại nhiều lần mới chịu cài lên đầu.
Nhưng thỏi son môi vừa này nhìn là biết đã bị người khác dùng nhưng nàng lại không quan tâm, vội vàng cầm lấy thoa thử.
Khi đầu son chạm lên môi, cảm giác ẩm ướt mịn màng lướt qua làn môi khiến nàng gấp không chờ nổi mà bảo tỳ nữ: “Mau lấy gương đồng ra cho ta xem xem.”
Tỳ nữ vội vàng chạy như bay vào cửa hàng son phấn lấy ra một mặt gương đồng. Vốn soi gương đồng cũng chẳng ra hình ảnh rõ ràng gì, nhưng màu son đỏ kia của nàng lại đặc biệt nổi bật, khiến cả khuôn mặt càng thêm mỹ lệ.
“Phu nhân thật là xinh đẹp a!” Thiêm Hương cũng thích muốn chết, son môi này áp lên khuôn mặt của phu nhân huyện lệnh và mặt Thẩm Mặc căn bản là ra hiệu quả trái ngược. “Phu nhân, ngài đánh màu son này lên trông da lại càng trắng, cả gương mặt như bừng sáng lên vậy.”
Nghe tỳ nữ khen, phu nhân huyện lệnh theo bản năng nắm chặt thỏi son trong tay, không muốn trả lại nữa. Mặt nàng nóng lên, từ nhỏ tới lớn chưa từng có thứ gì khiến nàng có cảm giác biết rõ không phải của mình nhưng vẫn muốn giữ làm của riêng như vậy, chỉ là nàng được dạy dỗ đàng hoàng, biết hành vi này là không đúng nên cực kỳ xấu hổ. Khổ nỗi nàng quá thích đi, nhịn không được liền nháy mắt với tỳ nữ.
Thiêm Hương ngầm hiểu hỏi: “Thứ này bao nhiêu tiền ngươi nói giá đi?”
Thẩm Mặc lại lắc đầu nói: “Ta không định bán, thứ đồ tốt thế này cả đời ta cũng chưa chắc có được lần thứ hai, vì thế ta định xem như vật gia truyền truyền lại cho con cháu, cũng xem như cho bọn chúng thêm chút kiến thức, để tụi nhỏ biết thế giới này rộng lớn biết bao, phía bên kia biển cả còn rất nhiều điều chúng ta chưa biết.”
“Vậy……” Thiêm Hương gấp đến độ dậm chân, hận Thẩm Mặc không biết tốt xấu, nhưng cũng nhìn ra phu nhân nhà mình thật sự thích đến không bỏ được, đồ còn nắm chặt trong tay không muốn trả về kia kìa. Phu nhân đã từng thấy qua không ít thứ tốt, có bao giờ tỏ ra mất phong độ thế này đâu.
“Phu nhân huyện lệnh nhà chúng ta thật sự rất thích thỏi son này, ngươi cứ ra giá đi!”
Thiêm Hương thật sự là hết cách đành lấy thân phận ra đè ép, chỉ cần là người thức thời thì sẽ biết nên làm như thế nào. Loại chuyện này nếu là ngày thường thì phu nhân tuyệt đối không cho phép, thế nhưng hôm nay thấy Thiêm Hương nói như vậy lại không hề tỏ thái độ, Thiêm Hương liền biết thỏi son này phu nhân nhất định phải có được.
Thẩm Mặc ra vẻ sợ hãi: “Là phu nhân huyện lệnh sao, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, xin phu nhân thứ lỗi.”
Phu nhân huyện lệnh đè xuống nóng rát trên mặt, ngượng ngùng nhẹ giọng nói: “Ta thật sự rất thích thỏi son này, không biết tiểu phu lang có đồng ý nhường lại hay không.”
Thẩm Mặc nói: “Huyện lệnh đại nhân yêu dân như con, tiểu nhân lại cực kỳ kính ngưỡng huyện lệnh đại nhân, nếu phu nhân đã thích, không bằng liền tặng cho phu nhân vậy!”
Phu nhân huyện lệnh không ngờ cậu lại biết điều như vậy, trong lòng rất là cao hứng, đồng thời càng cảm thấy ngượng ngùng. Huyện lệnh đại nhân có được thanh danh tốt như vậy cũng không phải là một sớm một chiều, mà là kết quả của vài chục năm nỗ lực cố gắng.
Nàng cũng là người biết lý lẽ, tất nhiên không muốn huỷ hoại thanh danh của huyện lệnh, dù lấy đi thứ của người khác thì cũng phải dùng tiền bạc để bù lại.
“Trăm triệu không thể, vị phu lang này xin cứ nói bao nhiêu tiền đi, ta biết thứ này của ngươi rất quý, ngươi cứ nói ta sẽ không trả giá.”
Phu nhân huyện lệnh đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ phải trả vài trăm lượng bạc, thỏi son này nàng vừa nhìn là biết giá trị liên thành, ở chỗ địa phương nhỏ này còn đỡ, nếu như trôi đến kinh thành thì sẽ bị đám phu nhân đại phú đại quý kia tranh sứt đầu mẻ trán mà mua về.
Thẩm Mặc nghĩ một chút rồi nói: “Tiểu nhân biết huyện lệnh và phu nhân yêu dân như con, tiểu nhân là thật sự nguyện ý tặng cho phu nhân, nhưng cũng biết phu nhân nhất định không muốn lấy không của tiểu nhân, vậy phu nhân cứ đưa ta 50 lượng bạc đi, xem như một chút tâm ý của tiểu nhân với huyện lệnh đại nhân, ngày sau biết đâu còn có chuyện cần nhờ huyện lệnh đại nhân!”
“Cái này ngươi cứ yên tâm.” Trời cao hoàng đế xa, ở chỗ khỉ ho cò gáy này một huyện lệnh nho nhỏ thành thổ hoàng đế cũng không có gì kỳ lạ, chỉ cần không phải chuyện lớn như gϊếŧ người cướp của, phu nhân huyện lệnh rất nguyện ý nợ họ một ân tình này.
“Không biết tên họ vị phu lang này là gì, nhà ở đâu? Để ngày sau có việc tìm tới ta cũng có thể nhận ra ngươi!”
“Phu quân tiểu nhân họ Chu, tên Chu Cảnh, tiểu nhân tên Thẩm Mặc.”
Phu nhân huyện lệnh gật đầu, gỡ xuống hà bao mình tự thêu đưa cho cậu.
“Hà bao này do chính tay ta thêu, ngươi cứ giữ làm tín vật, ngày sau cầm nó tới cửa nói tên của ngươi hoặc phu quân ngươi thì ta sẽ nhận ra.”
“Cảm ơn phu nhân.” Thẩm Mặc vội vàng tiếp nhận.
Phu nhân huyện lệnh gật đầu: “Vậy ngươi trở về với ta lấy bạc đi!”
“Ngươi đi theo sau kiệu đi!” Thiêm Hương nói với Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc chỉ vào Chu Cảnh ở xa xa đang xách đồ vật nói: “Người kia là phu quân ta, ta đi gọi anh ấy.”
Chu Cảnh đứng một bên đã quan sát hết mọi chuyện, Thẩm Mặc tiến lại giờ vờ hỏi hắn vài câu, sau đó hai người liền đi theo kiệu tới hậu viện nha môn.
Hai người đứng chờ ở cửa hông, một lúc sau Thiêm Hương rất nhanh liền đi ra đưa bạc.
Thiêm Hương đưa ngân phiếu 50 lượng đưa cho Chu Cảnh nói: “Vừa rồi phu nhân đã dặn dò ta, bảo ta nói với ngươi, phu nhân biết thỏi son kia vốn nhà ngươi định để làm vật gia truyền nhưng ngài yêu thích nên mua lại từ trong tay phu lang ngươi, ngươi chớ trách phu lang tự tiện làm chủ, phu nhân nhà ta đã đáp ứng vị phu lang này nếu nhà ngươi có việc có thể tới tìm nàng xin giúp đỡ.”
Thì ra phu nhân huyện lệnh thấy Chu Cảnh đi theo mới nhớ ra một món đồ quý giá như thế lại bị song nhi địa vị thấp kém tự tiện quyết định bán đi, lại bán với cái giá rẻ 50 lượng, rất có thể khi trở về sẽ bị đương gia trách phạt, cố ý bảo Thiêm Hương ra truyền lời.
Chu Cảnh vội nói: “Phu nhân yêu thích là phúc khí của chúng ta, thỏi son này ở trong tay chúng ta cũng chỉ là phủ bụi trần, được phu nhân cầm lấy nó mới xem như ở đúng chỗ.”
—--
“Tiểu Mặc, chúng ta có tiền rồi! Rốt cuộc đã có thể ăn no rồi!” Đi cách nha môn một đoạn xa Chu Cảnh mới lộ đuôi, kích động nói với Thẩm Mặc: “Vẫn là Tiểu Mặc có bản lĩnh, vậy mà còn lấy được một ân tình của phu nhân huyện lệnh, có phần ân tình này thì về sau chúng ta có thể rảnh tay rảnh chân làm việc rồi, thật là kinh hỉ ngoài ý muốn! Tiểu Mặc, em đúng là phúc tinh của tôi mà!”
Thẩm Mặc bị khen đến mặt đỏ tai hồng, thẹn thùng nói: “Em chỉ là cảm thấy anh nói thứ này có thể giá trị đến mấy trăm lượng, nhưng vì chúng ta không có nhân mạch, lại sợ đắt quá không dễ bán nên chỉ định giá 50 lượng, như vậy thì thiệt thòi quá nên mới tìm cách giảm bớt tổn thất. Em cũng chỉ thuận miệng hỏi thử phu nhân huyện lệnh một tiếng, ai ngờ thật sự có được ân tình.”
Thẩm Mặc cũng đang rất kích động, cậu chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, nhất thời cảm thấy mình đang mang bảo tàng trên người.
“Trong nhà chúng ta còn rất nhiều đồ, đến lúc đó đều bán đi thì chúng ta sẽ phát tài!”
Chu Cảnh lại cười nói: “Những thứ đó khoan bán, một lần mà lấy ra quá nhiều đồ vật kỳ quái lại giá trị cao rất dễ khiến người khác đỏ mắt, nếu như bị kẻ xấu để ý thì sẽ là họa mà không phải phúc.”
“Vẫn là phu quân nghĩ chu đáo.” Thẩm Mặc rất là vui nên buột miệng thốt ra lời trong lòng.
“Phu quân?” Chu Cảnh lặp lại hai chữ này, từ trong miệng tiểu phu lang nhà mình gọi ra sao lại dễ nghe vậy nhỉ. “Gọi lại một tiếng tôi nghe xem nào.”
Vốn dĩ xưng hô này không có gì đặc biệt nhưng Chu Cảnh lại dùng thái độ không đứng đắn trêu chọc khiến cho Thẩm Mặc ngượng ngùng. Nơi này sau khi thành thân thì tiểu thê tử đều gọi đương gia nhà mình là phu quân, chỉ khi tuổi lớn rồi mới gọi là đương gia.
Ngày thường nghe mấy tiểu phụ nhân trong thôn gọi cũng không cảm thấy gì, nhưng vì sao vào trong miệng Chu Cảnh liền…… có vẻ không đứng đắn vậy chứ.
Chu Cảnh nhìn tiểu phu lang quay lưng chạy mất, trong mắt có chút mờ ám, vẫn là phu lang nhà mình vừa tốt vừa đáng yêu!
Hai người đầu tiên là đi tới tiền trang đem ngân phiếu 50 lượng đổi thành bạc vụn, lại cố ý để ở ngoài khoảng 1000 văn tiền để chi tiêu hàng ngày.
Trong nhà củi gạo mắm muối tương dấm trà cái gì cũng không có, cái gì cũng thiếu, thật sự rất nhiều thứ cần mua.
Nhưng hắn cũng không dám mua quá nhiều một lúc, sợ khiến người khác chú ý mà đưa tới tai họa, cho nên chỉ đành mua mỗi thứ một ít.
Gạo lức ăn không ngon, bên trong thường bị trộn lẫn sạn đá không sạch sẽ, nhưng vì rẻ nên mua 20 cân, gạo tẻ đắt hơn thì mua 10 cân, thêm 10 cân dầu và 10 cân bột mì.
Các loại gia vị thông thường như muối, nước tương, dấm… không cần nói đều phải mua, còn cố ý đi tới hiệu thuốc mua vài loại gia vị mà nơi này không dùng để nêm nếm như hoa hồi, hạt tiêu, trần bì, long nhãn.
Thẩm Mặc còn thắc mắc mua mấy thứ này để làm gì, Chu Cảnh nói chúng cũng là gia vị khiến Thẩm Mặc kinh ngạc đến rớt cằm.
Quan trọng nhất chính là thịt, Chu Cảnh quả thật thèm thịt sắp héo cả người luôn. Vung tay mua liền 10 cân, đống xương ống lẫn nội tạng cũng bị hắn bỏ ra vài chục văn tiền mua hết.
Còn một thứ nữa cũng cần mua đó là đường, hắn đoán có lẽ số lần phu lang được ăn đường còn ít hơn cả cơ hội ăn thịt, dù sao trên núi thỉnh thoảng có thể săn được gà rừng thỏ hoang, nhưng mà tìm đâu ra đường trắng chứ.
Quả nhiên tiểu phu lang thấy hắn mua đường trắng thì trong mắt viết đầy hai chữ thèm ăn.
Thật ra hắn còn định mua cả vải may quần áo, nhưng Chu Cảnh nghĩ một hồi vẫn quyết định khoan mua, mua nhiêu đây đã đủ gây chú ý rồi, nếu vác cả vải về chỉ sợ đúng là mời trộm vào nhà.
Có điều cuối cùng Thẩm Mặc vẫn bị kéo Chu Cảnh vào một cửa hàng son phấn.
“Em đánh phấn lên khó coi lắm, đừng có mua.” Thẩm Mặc vội nói.
Chu Cảnh lại cười có chút đáng khinh, “Tôi không mua đồ bôi mặt, tôi mua để bôi chỗ khác cơ.”
Mặt Thẩm Mặc phừng một cái nóng như bốc khói, Chu Cảnh thật sự là công tử nhà giàu chứ không phải lưu manh sao?
“Anh… Sao anh lại muốn mua mấy thứ đó chứ!”
Chu Cảnh hợp tình hợp lý đáp: “Một nam nhân đang khỏe mạnh sung sức lại có phu lang như tôi mua để làm gì, tất nhiên là làm em rồi!”
Thẩm Mặc không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Chưởng quầy nghe Chu Cảnh nói muốn mua loại cao bôi kia liền cười đến ái muội, mờ ám nhìn Chu Cảnh đầy ẩn ý.
“Huynh đệ, ngươi tới đúng chỗ rồi đó, ở chỗ khác thì không nói chứ toàn trấn này ta dám cam đoan, đồ của tiệm ta là chất lượng nhất.” Chưởng quầy lấy ra hai hũ sứ nhỏ nói: “Cái này 20 văn, cái bên cạnh đắt hơn thì 50 văn.”
Chu Cảnh liếc nhìn hai hũ sứ đầy xem thường, chẳng vừa ý loại nào cả, vừa nhìn là thấy thấp kém.
Chu Cảnh nói: “Chưởng quầy, loại đồ này dù sao cũng là dùng ở nơi đó, không tốt chúng ta không dám dùng đâu, ông chọn loại tốt hơn cho ta xem xem.”
Chưởng quầy hỏi dò: “Tốt thì khẳng định có, nhưng ngươi có chịu giá đắt hay không?”
“Mấy nhà giàu trấn này thường dùng loại nào?”
Chưởng quầy chỉ: “Cái kia kìa, nhưng 5 lượng đó!”
“Lấy luôn.”
Chưởng quầy lấy ra 5 hũ sứ khác, Chu Cảnh chọn một hũ rồi thanh toán. Lúc trả tiền không cẩn thận bị Thẩm Mặc thấy được, thiếu chút nữa đã bị cậu giật lại tiền, lúc ra về còn căm giận bất bình cằn nhằn: “Hũ nhỏ xíu mà mắc như vậy, ổng ăn cướp đó hả!”
Chu Cảnh nói: “Một thỏi son môi nho nhỏ chúng ta còn bán cho người ta 50 lượng kìa.”
“Đương nhiên không giống nhau, nơi này đâu có son môi!”
Chu Cảnh cười nói: “Tiền nào của nấy, tối nay rồi em sẽ biết thứ này tốt như thế nào.”
Thẩm Mặc xấu hổ đến không nói nên lời, cậu không mặt dày như Chu Cảnh mà có thể thản nhiên thảo luận chuyện này ở bên ngoài.