Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 7: Tìm được rồi (1)

Dọc theo đường đi Thẩm Mặc đều lộ vẻ hơi ủ rũ, luôn im lặng không nói lời nào, bầu không khí có chút nặng nề. Vài lần Chu Cảnh có ý định gợi chuyện để làm dịu đều bị vài chữ đáp ngắn gọn của Thẩm Mặc cắt ngang, nhất thời Chu Cảnh có hơi luống cuống tay chân.

Cái chuyện dỗ dành vợ này đời trước Chu Cảnh không học được nhiều, cuối cùng chỉ biết đi sát cạnh cậu.

Chẳng biết đã đi bao lâu, trong lúc Chu Cảnh câu được câu không trò chuyện còn Thẩm Mặc đang ôm tâm sự nặng nề nên chỉ đáp qua loa, rốt cuộc Thẩm Mặc chỉ vào một chỗ nào đó nói: “Chính là nơi đó. Lúc đó là Triệu Đại thôn bên lạc đường trên núi tình cờ nhìn thấy anh ở chỗ này!”

Chuyện Triệu Đại tìm được Chu Cảnh nói ra thì có chút kỳ quái. Triệu Đại là một thợ săn, bình thường y vào núi sẽ đi tới những chỗ xa hơn mọi người hay đi, hôm ấy cũng do đuổi theo một con thỏ hoang, bất tri bất giác liền lạc đường, đi lòng vòng một lúc lâu vẫn không ra khỏi khu rừng đó. Sau đó vất vả lắm mới nghe thấy được chút động tĩnh, lần theo âm thanh liền thấy Chu Cảnh cả người thương tích đang nằm trên mặt đất, có vẻ hôn mê đã lâu.

Nói đến cũng quỷ dị, vừa thấy Chu Cảnh Triệu Đại như đột nhiên tỉnh táo lại, lập tức có thể phân biệt được phương hướng.

Y thấy thương thế Chu Cảnh cực kỳ nghiêm trọng, cũng không biết có động chạm tới gân cốt không nên không dám tự tiện di chuyển hắn, liền hoảng loạn chạy xuống núi hỏi thăm các thôn dân, tìm một hồi rồi mới mò được tới Chu gia.

Thẩm Mặc đi theo Triệu Đại lên núi, hai người dùng tấm ván gỗ nâng Chu Cảnh xuống dưới, lúc ấy bộ dáng Chu Cảnh đặc biệt dọa người, trên người hầu như không còn chỗ nào lành lặn. Quần áo rách bươm, tóc cũng không biết vì sao mà thành ra ngắn ngủn, so le như chó gặm. Người trong thôn đoán có thể là gặp phải con thú nào đó hắn liền lấy dao ra tự vệ, không cẩn thận cắt phải tóc mình.

Hiện trường nơi này bây giờ không có gì đặc biệt, không khác biệt với những chỗ khác, thậm chí vết máu trên mặt đất cũng không còn dấu vết.

Nhưng Thẩm Mặc vẫn có thể tìm được, hơn nữa còn xác định vị trí rất chính xác, chỉ là vẻ mặt cậu có vẻ hơi kỳ quái, tựa hồ đang ẩn giấu bí mật gì đó.

Toàn bộ tâm trí Chu Cảnh đã bị khung cảnh trước mắt hấp dẫn, hắn ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát từng tấc đất xung quanh. Thẩm Mặc thấy Chu Cảnh đang muốn tìm gì đó bèn đi sang một bên tìm thêm ít rau dại, không quên để ý không để Chu Cảnh cách mình quá xa.

Bỗng nhiên trong một bụi cỏ có động tĩnh, Chu Cảnh lập tức dừng động tác, một con thỏ hoang chậm rãi thò đầu ra thăm dò, trong miệng còn nhai cọng cỏ xanh.

Chu Cảnh thầm vui vẻ trong lòng, chậm rãi thò tay vào trong sọt lôi ra cây cung tự chế rồi gài mũi tên lên, một mũi tên xé gió lao về phía thỏ hoang.

Động tác Chu Cảnh cũng ra hình ra dạng lắm có điều độ chính xác lại bằng 0, thỏ hoang không bị bắn trúng ngược lại giật mình bỏ chạy.

Chu Cảnh lập tức đứng lên đuổi theo, không quên gọi Thẩm Mặc: “Tiểu Mặc, đuổi theo.”

Hai người một trước một sau đuổi theo con thỏ hoang, có vẻ như ổ của nó ở gần đây nên không cắm đầu chạy loạn mà như nhắm tới một phương hướng cố định.

Không biết chạy bao lâu, bỗng Thẩm Mặc phía sau a lên một tiếng té ngã. Chu Cảnh không để ý thỏ nữa lập tức quay lại, Thẩm Mặc ngã trên mặt đất, đang xoa xoa cổ chân.

“Có bị thương không?” Chu Cảnh rất sợ cậu bị trật chân, thời đại này kỹ thuật nắn xương cốt không tốt lắm, rất dễ lưu lại dị tật.

Chu Cảnh cởi giày lẫn tất của Thẩm Mặc ra, toàn bộ tâm trí hắn đều chú ý đến thương tích nên không hề hay biết Thẩm Mặc đang im lặng mặt đỏ tai hồng. Thấy cổ chân Thẩm Mặc chỉ có chút bầm tím, không bị thương cũng không sưng lên, lúc này hắn mới yên tâm.

“Đi thôi, không tìm nữa, chúng ta về nhà.” Lúc này Chu Cảnh đã hơi thấy hối hận rồi, nếu như Thẩm Mặc thật sự ngã bị thương, đầu sỏ lại là do hắn khăng khăng muốn đi tìm thứ đồ không biết có hay không thì chắc hắn hối hận chết mất thôi.

Không ngờ hắn lại quyết định dứt khoát như vậy, từ lúc bắt đầu dẫn Chu Cảnh đi tới chỗ xảy ra chuyện khi trước thì tâm tình Thẩm Mặc luôn không tốt, vậy mà lúc này cậu lại mỉm cười.

“Không có việc gì, chỉ là chạy nhanh quá vấp phải thứ gì đó nên ngã thôi.” Thẩm Mặc vừa nói vừa quay đầu lại tìm thứ làm vướng chân mình, ngón tay chỉ về một hướng, “Chính là cái kia, không biết là gì nữa.”

Chu Cảnh theo đầu ngón tay cậu mà nhìn, nhất thời hai mắt sáng lên, tim đập bùm bùm như muốn nhảy ra ngoài. Hắn mừng đến nỗi ôm chầm lấy Thẩm Mặc hôn chụt lên mặt người ta một cái.

Thẩm Mặc ngơ ngác sờ lên chỗ vừa bị hôn, đơ ra như thất hồn lạc phách.

“Tiểu Mặc, em đúng là ngôi sao may mắn của tôi mà, chúng ta sắp phát tài rồi.” Chu Cảnh hưng phấn hận không thể bay ngay qua đó, nhưng hắn còn không quên chân Thẩm Mặc đang bị đau, vẫn biết đỡ lấy cậu cùng đi sang nhìn.

Một cái vali cỡ nhỏ màu vàng chanh rách tung tóe lẳng lặng bày ra trên đám cỏ, màu sắc này khẳng định không phải vali mà một tên đàn ông con trai như Chu Cảnh sẽ dùng, hắn đoán chắc là hành lý của vị nữ hành khách nào đó bay cùng chuyến với mình rơi xuống.

Khóa mật mã đã bị vỡ nát, dùng sức chút là có thể cạy ra. Vừa thấy đồ vật bên trong, Chu Cảnh càng khẳng định đây là hành lý của cô nàng nào đó thích làm đẹp.

Chỉ thấy bên trong tràn đầy đồ trang điểm, đa số là các loại chai lọ thủy tinh đã bể vỡ, bao nhiêu loại chất lỏng hòa vào nhau dính nhớp nháp nhìn có chút ghê ghê.

Có điều Chu Cảnh không hề chê dù chỉ một chút, không chỉ có không chê, còn ngửa mặt cười ha ha như đào được báu vật vậy, có muốn dừng cũng dừng không được.

Thẩm Mặc bị tiếng cười thần kinh của hắn dọa cho choáng váng, sợ hãi hỏi: “Mấy thứ này là cái gì vậy?”

“Đều là thứ tốt á! Tôi nói em nghe, ở chỗ này của em tìm không ra mấy thứ như vầy đâu, đợi tới lúc mấy tiểu thư nhà giàu ở trấn trên biết chúng dùng để làm gì thì sẽ phải khóc lóc cầu tôi bán cho á!” Chu Cảnh không phát hiện hắn hưng phấn quá mà đã lỡ lời.

Chỗ này của em không có? Cái gì gọi là chỗ này của em? Chỉ có người không phải người nơi này mới nói ra lời như vậy.

Thẩm Mặc rõ ràng đã nhận ra nhưng cậu im lặng không hỏi, chỉ cúi đầu cắn môi.

“Tiểu Mặc, mau mang sọt của em qua đây đựng thức ăn tôi vừa đào, tôi muốn dùng sọt này đựng đống đồ trong vali.”

Thẩm Mặc hỏi: “Cái thứ anh gọi là vali này bỏ đi hả?”

Chu Cảnh nói: “Bỏ đi, đã bung bét thủng lỗ chỗ cả rồi, bán cũng không ai mua. Bỏ!”