Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 5: Không dầu không muối nửa con gà (1)

Ấn tượng của Chu Cảnh đối với người nhà nguyên chủ không có ai là tốt cả, hắn châm chọc nhếch lên khóe miệng.

Vương Thành vừa tới không hỏi thèm tiền căn hậu quả liền mắng xối xả: “Mày là cái thứ bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, sống bao nhiêu năm nay đều uổng phí cả rồi, lại dám trói thím mày lên quan phủ, không sợ thiên lôi đánh chết mày sao!”

Chu Cảnh như không nghe thấy lời mắng nhiếc thô tục của Vương Thành, trực tiếp ngắt lời ông ta: “Mấy người cũng tự xưng là chú thím, cũng giống như danh xưng người trong thôn gọi nhau, thím này với thím kia có gì khác biệt sao?”

“À mà chắc có khác thật, ít ra thím nhà người ta sẽ không nhân lúc cháu nằm liệt giường sắp chết tới nơi lại cướp hết mớ rau dại mà em vợ ta cất công hái về, sẽ không để ta đang sinh bệnh mà một miếng ăn cũng không chừa lại, càng không bắt phu lang ta uống nước lạnh cho đỡ đói! Vừa vào nhà không thèm hỏi thăm ta một cậu bệnh tật thế nào rồi, thấy mặt là mắng xa xả, lại còn tự tiện lấy gạo nhà ta đòi mang đi!”

“Mày phận con phải hiếu kính cha mẹ, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa!” Vương Thành nói.

“Thôi đừng nói đạo lý ở đây! Lúc muốn chiếm tiện nghi là thì cha mẹ, đυ.ng tới lợi ích thì lại thành chú thím, đừng có miệng thì ăn thức ăn cứu mạng của nhà ta quay đi lại đội cái tội khắc cha khắc mẹ lên đầu ta chứ!”

Thôn dân thôn Vương gia đều cười vang, Vương Thành tức khắc mặt đỏ tai hồng.

“Nghịch tử! Thằng nghịch tử!”

“Lúc trước khi cắt đứt quan hệ chính các người đã nói từ đây duyên phận cha mẹ ân đoạn nghĩa tuyệt, cả đời không qua lại với nhau, giấy trắng mực đen đã viết rõ ràng, chú đừng có gọi sai xưng hô, miễn cho lỡ xảy ra chuyện gì không may lại đổ lên đầu ta!”

“Mày……” Vương Thành giọng nói run run, ông ta hoàn toàn bất ngờ vì đứa con lớn này trước giờ chưa từng dùng thái độ đó nói chuyện với mình. “Tốt, tốt lắm, mày nhờ kỹ lời mày nói hôm nay, sau này còn dám bén mảng sang cửa nhà họ Vương ông đây sẽ đánh gãy chân chó của mày!”

“Vậy làm phiền chú Vương cũng về nói lại với thím Vương dùm, nếu bà ta còn sang nhà ta lấy đồ thì ta nhất định sẽ tiễn lên quan phủ. Trong tay ta đang giữ giấy đoạn thân, hai nhà chúng ta chính là nước sông không phạm nước giếng, ta còn nghe nói chỉ cần vào nha môn mặc kệ ai đúng ai sai, trước tiên chịu đánh hai mươi đại bản rồi nói sau. Ta đây tuổi trẻ lực tráng, chịu 20 đại bản cùng lắm nằm nghỉ vài ngày là khỏe, còn với đống tuổi của thím Vương chịu đánh xong còn sống được hay không khó nói lắm, đừng để trước khi chết còn ôm thêm cái tội danh trộm cắp!”

Vương Thành đã tức đến nói không nên lời, hận Chu Cảnh không màng đến tình nghĩa cha mẹ, lại càng hận Vương lão bà làm ông ta xuống đài không được, ánh mắt trừng như sắp phun lửa. Vương lão bà đứng một bên sợ không dám hó hé tiếng nào, ngoan ngoãn theo phía sau ông ta trở về nhà.

Ngay sau đó Chu Cảnh cũng được Thẩm Mặc dìu vào trong, Vương Lực đứng lẫn trong đám đông định xem kịch vui, ai ngờ thấy cả nhà Vương lão bà vậy mà bị Chu Cảnh áp chế không cãi nổi câu nào, trong lòng gã buồn bực nhưng lại nhất thời cũng không dám trêu chọc tới Chu Cảnh nữa. Tên này sau khi mất trí nhớ ngay cả cha mẹ ruột còn muốn đưa lên nha môn, người ngoài như gã thì là cái gì chứ?

“Anh rể, hôm nay thiệt là hả giận, huynh có thấy dáng vẻ của ông Vương Thành đó không, hai mắt trừng sắp rớt ra ngoài luôn!” Thẩm Lâm cười ha ha, xưng hô với Chu Cảnh đã bất giác thay đổi.

Vương Thành đối với Chu Cảnh mà nói vừa không có ơn sinh lại càng không có ơn dưỡng, tất nhiên không cần khách khí. Thông qua 7749 lần kiểm tra, hắn có thể khẳng định 100% thân thể này chính là của hắn, dù gì hắn đã dùng mấy chục năm rồi, từng vết bớt hay nốt ruồi ở đâu hắn đều rõ ràng. Trên thế giới này dù có người giống người cũng không thể nào cả vị trí nốt ruồi trên người đều giống nhau được. Còn lý do vì sao hắn xuyên tới đây trong khi Chu Cảnh cũ mất tích… hắn biết chết liền á!

Theo lý thuyết hắn đã chiếm lấy thân phận của Chu Cảnh thì nên hiếu kính cha mẹ người ta, nên xem họ như cha mẹ ruột mà đối đãi. Thế nhưng thông qua các đoạn đối thoại hàng ngày của huynh đệ Thẩm gia và hành vi ngày đó của Vương lão bà, con ruột mình sắp chết tới nơi mà còn cướp hết thức ăn, con trai nằm bẹp ở đó mà không thèm liếc mắt một cái hay hỏi han một câu, trước khi đi còn không quên bảo vợ hắn hôm sau nhớ tự giác đưa thức ăn tới. Loại người như vậy bảo hắn làm sao mà thay nguyên thân hiếu thuận cho nổi? Hắn cũng đâu phải thánh mẫu cứu vớt chúng sinh.

Còn cả người gọi là cha của nguyên chủ cũng chẳng tốt đẹp gì. Vương lão bà nói muốn ăn thịt nên nguyên chủ mới phải mạo hiểm lên núi săn lợn rừng, sau khi trọng thương được người trong thôn nâng về nhà, sống chết chưa rõ vậy mà nhà bên ấy không có ai tới thăm một lần. Hôm nay vừa gặp, nguyên chủ còn cần người đỡ mới đứng thẳng được, vậy mà cái người gọi là cha không hỏi thăm được tiếng nào, chưa rõ trắng đen cứ mắng một trận rồi tính sau, tựa như chỉ cần nhìn thôi là Chu Cảnh cũng khắc được ông ta vậy, còn ra vẻ mình rất là có lý. Trong suy nghĩ của họ, hình như chỉ cần sinh ra Chu Cảnh thì trách nhiệm của hắn là phải làm trâu làm ngựa họ, dù chịu đánh chịu mắng cũng không được phản kháng, hoàn toàn là bị tra tấn.

Vậy mà là người một nhà sao? Dù Chu Cảnh có muốn báo đáp việc nguyên chủ cho hắn một thân phận quang minh chính đại thì cũng phải dựa trên điều kiện người không phạm ta, ta không phạm người, kẻ phạm đến hắn hắn sẽ trả lại đủ vốn lẫn lời!

Thẩm Mặc sợ trong lòng Chu Cảnh không dễ chịu, vội vàng nói: “Đừng nói nữa Tiểu Lâm.”

Thẩm Lâm tựa hồ cũng ý thức được dù thế nào hai người kia cũng là cha mẹ Chu Cảnh, mình nói ra lời như vậy đúng là không thích hợp lắm bèn bĩu môi không lên tiếng nữa.

Chu Cảnh lại thản nhiên nói: “Mặc kệ lúc trước như thế nào, bây giờ tôi đối với nhà họ Vương đã không còn mong đợi gì nữa. Lượn qua ranh giới sinh tử một chuyến, có rất nhiều chuyện tôi đã nhìn thấu rõ ràng, sau này có gặp thì tôn kính chút là được, nhưng không thể tiếp tục cúi mình chịu đựng.”

Chu Cảnh không nói chuyện mình không phải là chính chủ vì chuyện hắn cần nhất bây giờ là một thân phận chính đáng. Kẻ không có hộ tịch ở thời cổ đại đa phần đều là tội phạm vượt ngục hoặc nô ɭệ bỏ trốn, thực tế không giống như tiểu thuyết, không phải cứ tùy tùy tiện tiện bịa ra một thân phận đáng thương thì lý chính sẽ tiếp nhận cho một tên ớt ơ nào đó vào trong thôn ở.

Phải biết rằng cổ đại rất để ý tới tội liên đới, nếu trong thôn tiếp nhận một tên đào phạm hoặc là gia nô bỏ trốn thì toàn bộ người trong thôn đó đều thoát không được liên quan, vì thế không đời nào thôn trưởng dám tùy tiện cho người lạ ở lại.

Chu Cảnh không muốn làm gia nô của kẻ khác nên chỉ có thể mượn thân phận của nguyên chủ, còn về phần mượn bao lâu thì còn tùy vào việc nguyên chủ có thể trở lại hay không. Vì thế hắn muốn trong thời gian ngắn nhất xây dựng nhân mạch riêng cho mình, tới lúc đó dù nguyên chủ có trở về thì hắn cũng có thể đứng vững gót chân và giữ được Thẩm Mặc ở bên cạnh.

Hai huynh đệ Thẩm gia rũ mắt không nói lời nào, Chu Cảnh biết lúc này dù có nói thế nào thì nhất thời người khác cũng khó mà tin hoàn toàn, đành để thời gian từ từ chứng minh vậy.