Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 4: Quyết đấu chính diện (1)

Thân thể này của Chu Cảnh thật là không dùng được mà, nội chuyện ngồi dậy thôi đã rất là lao lực, nếu không hắn nhất định sẽ dạy dỗ thằng mất dạy kia một trận, dám to gan trêu ghẹo em vợ trước mặt hắn, khác gì tát vào mặt hắn đâu!

Sắc mặt Chu Cảnh âm trầm như nước: “Tiểu Mặc, Thẩm Lâm, hai người đứng ngốc đó làm gì, đánh không lại không biết chạy ra ngoài gọi người sao? Ban ngày ban mặt mà có phường trộm cắp dám vào nhà ta, còn không mau gọi người tới bắt trộm?!”

Chu Cảnh cũng không phải thật sự cho rằng hai người Thẩm Mặc và Thẩm Lâm đánh không lại một tên lưu manh, nhưng lại sợ họ bị thương. Dù gì Chu Cảnh nguyên bản là tên lưu manh, bạn bè của hắn chắc cũng đều là du côn du thực, chuyện làm không thiếu nhất chính là đi đánh nhau, nếu như biết chút ít kỹ xảo thì chỉ sợ Thẩm Mặc và Thẩm Lâm có hợp sức cũng đánh không lại.

Thẩm Mặc và Thẩm Lâm lúc này mới kịp phản ứng, đồng thời dùng ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm Chu Cảnh. Đây chính là anh em tốt nhất mà Chu Cảnh đã từng tuyên bố, đã kết nghĩa huynh đệ rồi.

Vẫn là Thẩm Mặc tỉnh lại đầu tiên, quơ lấy cái chổi rồi đưa cho Thẩm Lâm một cây gậy gỗ dài, hai người như hổ rình mồi tiến về phía Vương Lực.

“Các ngươi, các ngươi muốn làm gì! Chu Cảnh ngươi không quản bọn họ à, này không phải là đang thách thức uy nghiêm của ngươi sao! Làm gì có phu lang nhà nào đứng đắn mà dám hùng hổ như vậy, đây là đồ chanh chua đanh đá!” Vương Lực vẫn đang kêu gào: “Chu Cảnh ngươi nói một câu xem nào, hai tên song nhi này ta sẽ giúp ngươi dạy dỗ một chút, là huynh đệ nên ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi!”

“Ngươi dám!” Chu Cảnh lạnh lùng cảnh cáo: “Ngươi dám động tới một cọng lông của phu lang và em vợ ta, ta sẽ đánh gãy chân ngươi!”

Chu Cảnh là người từng ở vị trí cao, trên người sinh ra khí thế bá đạo tích lũy lâu năm rất có khả năng hù dọa kẻ khác, ít nhất có thể khiến gã nhà quê chỉ biết chơi bời lêu lổng này bị dọa hoảng sợ, gã nhìn đôi mắt hung tàn của Chu Cảnh mà run rẩy cả người xém chút cúp đuôi chạy mất. Nhưng may mà quay đầu lại liền nhớ ra ngày thường mình mới là kẻ được bắt nạt người khác nên lá gan thoáng phình ra một chút.

“Chu Cảnh, đã cho ngươi mặt mũi thì ngươi đừng không biết điều, ta nói ngươi biết……”

Chu Cảnh không chờ gã nói xong liền quát lên với hai người đang đứng đơ ra đó: “Còn không mau đi gọi người, không thấy người ta đã đòi đánh đòi gϊếŧ đến tận nhà chúng ta rồi sao?”

Thẩm Mặc cầm cây chổi là người tiên phong đánh tới, Thẩm Lâm thấy ca ca mở màn cũng chạy theo dùng sức đập tới tấp.

“Cút đi, cút đi cho ta!” Thẩm Mặc vừa đánh vừa hung ác mắng: “Dám tới nhà ta trộm cắp hả! Hôm nay đánh chết ngươi!”

Trộm cắp là cái tội mà Chu Cảnh áp lên đầu Vương Lực, Thẩm Mặc biết, hắn đang bảo vệ cậu và Thẩm Lâm. Cũng không thể nói gã có ý xấu với song nhi trong nhà, nếu cứ vậy mà truyền ra ngoài thì mặc kệ song nhi có phải vô tội hay không, thanh danh cũng sẽ bị ảnh hưởng. Đặc biệt là thanh danh của Thẩm Lâm vẫn luôn không tốt lắm, không thể để càng xấu hơn được.

“Các ngươi dám!” Vương Lực hét lên: “Chu Cảnh ngươi dám bảo song nhi đánh ta như vậy, ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không bỏ qua ngươi đâu!”

Vương Lực đi rồi, hai song nhi đều ngồi xuống thở hổn hển. Sức lực song nhi tuy lớn hơn nữ nhân một chút nhưng không thể so sánh với nam nhân, có điều hai song nhi cùng lên đánh cũng có thể khiến một hán tử ăn đủ mệt.

“Tiểu Mặc, em qua đây cho tôi nhìn xem, hồi nãy tôi thấy gã kia quơ tay trúng phải em, có bị thương không?” Chu Cảnh sốt ruột muốn xuống đất nhưng hai chân không có sức lực, cố nửa ngày cũng chỉ có thể ngồi ở mép giường.

Thẩm Lâm ngây ngốc há miệng không khép nổi, ủa là sao? Cái tên ca phu của cậu không phải chưa từng để ý tới ca ca sao? Ngày thường câu cửa miệng của hắn là song nhi đâu có yêu ớt như vậy, bị đánh bị chửi cũng là bình thường mà thôi!

Thẩm Mặc rũ hàng mi xuống che đi ánh sáng trong đôi mắt, chầm chậm bước từng bước đi tới chỗ Chu Cảnh.

Chu Cảnh nắm lấy cánh tay Thẩm Mặc tỉ mỉ xem xét. Đôi tay Thẩm Mặc vì thường xuyên làm việc nặng nên rất là thô ráp, thậm chí bàn tay còn đầy vết chai sần, sờ lên chỉ thấy cồm cộm. Kiếp trước Chu Cảnh chưa từng làm việc nặng, công việc chủ yếu của hắn chỉ là cầm bút ký hợp đồng, có điều vì đặc thù của nam nhân nên da thịt không quá mịn màng, nhưng tuyệt đối không hề thô ráp, chỉ có thể xem như rắn rỏi mà thôi. Tay đàn ông con trai tất nhiên làm sao mềm mại như tay con gái được.

Nhưng nếu so với Thẩm Mặc bây giờ thì hoàn toàn là đối lập, so với cậu thì tay Chu Cảnh càng giống song nhi hơn, nếu không phải màu da Chu Cảnh không quá trắng thì ai dám bảo tay hắn không phải tay song nhi?

Chỉ cần nhìn bàn tay này liền biết cậu đã phải chịu bao nhiêu cực khổ, lòng bàn tay đều đã nứt nẻ. Lúc Chu Cảnh đang đau lòng cho Thẩm Mặc thì không chú ý tới cậu cũng đang nhìn hắn, ánh mắt phức tạp khó dò.

Làn da trên mặt Thẩm Mặc cũng không được tốt, không những khô ráp nổi lên một tầng da bong ra, mà còn vì thiếu dinh dưỡng đã lâu nên xanh xao vàng vọt. Chu Cảnh đau lòng nghĩ nhất định phải nhanh chóng dưỡng thân thể cho tốt, như vậy mới có thể sớm ngày kiếm tiền chăm lo cho vợ.

Hai người tay nắm tay ngầm bắn ra ẩn tình, bên kia Vương Lực bị đập cho một trận tự thấy mất mặt, liền chạy đi cáo trạng với nhà họ Vương. Vương lão bà vừa nghe kể xong thì đập bàn, giỏi lắm, Chu Cảnh làm một con gà mà dám không mang nửa con cho bà ta, đúng là cánh cứng rồi nhỉ, nhất thời bà ta giận sôi máu, phẫn nộ tìm tới tận cửa hỏi tội.

Vương Lực đi theo ở phía sau, vui sướиɠ khi người gặp họa chạy theo hóng chuyện.

—--

Thật sự là cánh cửa bằng cỏ trong nhà Chu Cảnh ngoại trừ có tên là “cửa” thì tác dụng chính chỉ là để trang trí mà thôi, ai tới đυ.ng một cái nhẹ cũng có thể mở bung ra.

Vương lão bà đá tung cửa đi vào, vừa bước vào trong bà ta đã ngửi được mùi hương thịt gà nồng đậm phiêu đãng, thơm đến nỗi bà ta xém chút đã ngăn không được nước miếng chảy ra.

“Cái thằng sao chổi mày dám ăn mảnh một mình hả, không sợ thiên lôi đánh chết mày sao?” Vương lão bà giở nắp nồi lên thấy một nồi thịt thật thì nhịn không được bắt đầu mắng, miệng thì chửi rủa xa xả nhưng tay cũng không khách khí mà định bưng cả nồi đi.

Nghe thấy tiếng động, Thẩm Mặc hoảng loạn rút tay khỏi tay Chu Cảnh, vành tai bỗng đỏ bừng.

“Thẩm Lâm, ta đã dạy đệ thế nào? Kẻ không mời mà tới chính là tặc, không hỏi đã lấy chính là trộm, trộm cướp đã tới tận nhà rồi sao còn không đuổi ra cho ta!”

Thẩm Lâm lúc này mới nhớ ra, bây giờ ca phu đã không còn nể tình bà thím ngang ngược này nữa rồi, còn ghét bà ta nữa.

Thẩm Lâm tuy mới có 14 tuổi nhưng dù sao cũng là một song nhi, lớn lên không cao bằng hán tử nhưng so với bà lão sắp qua trung niên thì dư sức hơn một cái đầu, sức lực cũng lớn hơn.

Cậu chụp lấy hai tay Vương lão bà cướp lại nồi thịt bà ta định mang đi, lại đậy chặt nắp lại, xoay lại đẩy bà ta ra xa.

“Không hỏi một câu liền muốn lấy đồ nhà người khác, bà là trộm, bà chính là ăn trộm!”

Vương lão bà đã già thành tinh, hai mắt đảo loạn một vòng, thấy nồi thịt gà bị đoạt lại liền trở tay vơ lấy mấy cân gạo lức trên mặt đất mà Thẩm Lâm vừa đổi về.

Thẩm Lâm nhất quyết không nhượng bộ bà ta nữa, nắm chặt cổ tay bà ta khiến nó biến thành màu đỏ tím, Vương lão bà chịu không nổi gào khóc cậu mới buông ra.

“Biến ra ngoài! Mau cút ra! Nơi này không chào đón bà!” Thẩm Lâm mạnh mẽ xô đẩy Vương lão bà, chỉ đẩy vài cái đã xô bà ta ra khỏi cổng lớn.

“Phản rồi, đây là nhà con trai ta, ta thích lấy gì thì lấy, mày là cái thá gì chứ, đồ lẳиɠ ɭơ!!!” Vương lão bà mắng: “Đồ sao chổi, mày là cái đồ chết bầm, mày nhìn người khác bắt nạt mẹ mày vậy đó hả!”