Lúc Chu Cảnh tỉnh lại thì cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, thật giống như có ai đang cầm cây gậy gõ vào đầu hắn liên tục vậy. Còn cả miệng đắng lưỡi khô, cổ họng nóng rát như nuốt phải lửa.
“Nước……” Bất giác mà bật ra một âm tiết vô lực, thanh âm mỏng manh tới mức ngay cả chính Chu Cảnh còn có cảm giác mình nghe không thấy.
Bản năng cầu sinh vẫn thúc đẩy Chu Cảnh mở to mắt, trước mặt một mảng mơ hồ không rõ, phải chớp chớp vài cái rồi mới dần dần thích ứng được với ánh sáng.
Đập vào mắt Chu Cảnh đầu tiên là một gương mặt tuấn tú nhỏ nhắn, tuy có chút xanh xao vàng vọt, sắc mặt cũng có vẻ tối tăm khó coi, nhìn rõ một vòng quầng thâm đen dưới mí mắt, trên mặt còn rải rác vài vết bầm tím, khóe miệng cũng bị rách... nhưng tất cả những khuyết điểm đó đều không che được đôi mắt hẹp dài sáng long lanh. Cho dù lúc này trong đôi mắt ấy chỉ có tử khí âm trầm không hề có chút ánh sáng, nhưng Chu Cảnh theo bản năng nghĩ nếu có thể khiến đôi mắt ấy lấy lại ánh sáng yêu đời thì nó sẽ rực rỡ như thế nào. Chỉ sợ lỡ va phải một ánh mắt sẽ thành đời đời kiếp kiếp chờ đợi.
Chu Cảnh không biết làm gì ngoài cười khổ, chuyện gì thế đang xảy ra vậy? Hắn sống hơn 30 năm rồi có dạng người nào mà chưa từng thấy qua chứ, cao thấp mập ốm, thanh thuần yêu mị, chỉ cần hắn có thể miêu tả thì không có chuyện không tìm được trong vòng một ngày. Nhưng vấn đề là hắn nhìn ai cũng thấy chướng mắt vì vậy cứ độc thân mấy chục năm như thế đấy. Lần này tưởng đâu sắp gặp được Diêm Vương, sắp tới điện Diêm La rồi, vừa mở mắt ra lại thấy ngay một người nam nhân khiến mình động lòng, ông trời đang chơi mình đó hả?
Đang chìm vào miên man suy nghĩ thì bên miệng bỗng chạm vào vật gì đó lạnh lẽo, sau đó có một dòng chất lỏng mát lạnh chảy vào cổ họng hắn. Yết hầu nãy giờ nóng rát thoáng chốc dịu đi rất nhiều, Chu Cảnh cũng cảm thấy có chút thoải mái.
Nhờ có chén nước mát đúng lúc này mà đầu óc đang hỗn độn như mớ hồ nhão của Chu Cảnh đã thoáng chốc tỉnh táo lại.
Hắn không phải đã chết rồi sao?
Hắn nhớ rõ ràng, công việc kinh doanh ở nước ngoài có một bản hợp đồng cực lớn cần đích thân hắn có mặt đàm phán, vì việc này mà hắn đã liên tục bay qua bay lại từ nước này qua nước khác, không ngủ không nghỉ cả tháng trời. Vất vả lắm đối tác bên kia mới xem như xuôi xuôi, bày tỏ ý có thể ký hợp đồng. Hắn lại tiếp tục ngựa không dừng vó dẫn theo đoàn đội bay suốt đêm qua bên kia.
Ai mà ngờ chuyến bay này của hắn không biết làm sao lại lệch khỏi quỹ đạo, xuyên qua Thái Bình Dương thẳng tiến tới Tam Giác Quỷ Bermuda.
Vùng biển xung quanh Bermuda luôn tràn ngập đủ loại bí ẩn kỳ dị, trước giờ Chu Cảnh cũng hay nghe mấy câu chuyện huyền bí thần quái, không ngờ lần này được tự thân trải nghiệm luôn.
Lúc ấy hắn chỉ cảm giác được một lực hút cực mạnh không gì cản nổi hút lấy máy bay, máy bay bị xoay tròn không ngừng rồi bị một cái lốc xoáy khổng lồ nuốt chửng.
Lốc xoáy kia phát ra ánh sáng chói mắt khiến hai mắt Chu Cảnh không mở ra nổi, lại thêm xoay tròn với tốc độ cao làm hắn đầu váng mắt hoa, nhịn không được mà nôn khan. Gặp phải tình cảnh thế này, tất cả mọi người đều biết máy bay đã gặp nạn, sợ là họ không thoát khỏi cái chết rồi.
Nhưng Chu Cảnh vừa mở mắt ra liền nhìn thấy tình nhân trong mộng thế này đây.
Tình nhân trong mộng của hắn ăn mặc rất kỳ quái, trang phục giống như cổ trang vậy, nhưng lại tựa hồ không giống bất cứ một triều đại nào được ghi lại trong lịch sử Hoa Hạ, càng giống như một vương triều hư cấu hơn.
Nghĩ đến đây, tim Chu Cảnh bỗng bất an nảy lên vài cái.
Con ngươi hắn chuyển động nhìn xung quanh, đập vào trong mắt là căn nhà theo kiểu cổ đại cũ nát nghèo nàn mà chỉ có trên phim mới có chứ ngoài đời kiểu này chắc mồng tơi cũng không còn mà rớt. Nhà chỉ có bốn bức tường cỏ, bốn phía gió lùa, vài chỗ trên nền nhà còn có vệt nước rơi xuống. Đồ đạc trong nhà thứ gì có thể hứng nước như nồi niêu chén gáo đều mang ra hứng cả rồi, thế mà cũng không hứng hết nổi mớ dột lỗ chỗ trên nóc nhà, cứ thế liền tí tách chảy đầy đất lênh láng chẳng khác gì đại dương mênh mông.
“Nơi này…… là nơi nào……” hắn cơ hồ phải dùng hết sức lực toàn thân mới phun ra được một câu này, nhưng thanh âm vẫn như tiếng vải rách nát.
Chàng trai tình nhân trong mộng kia của Chu Cảnh hơi hạ người xuống, tai dán bên miệng hắn một hồi cẩn thận nghe, nghe một lúc hình như vẫn không nghe rõ, hơi nhíu mày.
Đúng lúc này, trong phòng lại phát ra một trận động tĩnh, một thiếu niên khác cũng ăn mặc rách bươm, quần áo trên người chống chất vết vá bước vào, cậu ta đặt sọt và lưỡi hái xuống đất, sau đó mới chậm rì rì xoay người đi.
Sắc mặt người kia và tình nhân trong mộng của Chu Cảnh cũng xanh xao y như nhau, thậm chí vì gầy trơ cả xương mà khiến cho đôi mắt to nhìn như sắp lồi ra, tràn ngập trong đó cũng là tử khí âm trầm, tựa như đã bị tra tấn đến không còn chút hy vọng sống nào, chẳng qua chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.