Vi Thượng Thế cúi người nhìn xuống thấy cậu bé chừng chín, mười tuổi khắp người bê bết máu, đang vươn cánh tay ôm lấy chân mình. Hắn hì hục kéo cậu bé ra khỏi đống xác người, đỡ dậy để nó dựa vào một phiến đá xù xì, băng lại vết thương trước ngực cho cậu bé, hắn dùng tiên thuật kiểm tra một lượt thấy nội đan của đứa bé đã mất, tiên mạch thương tổn, có lẽ không trụ được lâu nữa. Vi Thượng Thế gọi Thập Nhị Canh Ngọc lên thương lượng:
- Thập Nhị Canh Ngọc, nội đan của cậu bé đã bị cướp mất, tiên mạch thương tổn nghiêm trọng, ngươi có cách gì cứu được đệ ấy không?
Đứa bé nghe Vi Thượng Thế nói mình đã bị móc mất nội đan liền cố dùng chút sức tàn nói:
- Ca ca ta không muốn chết. Huynh làm ơn hãy cứu ta.
Vi Thượng Thế an ủi đứa trẻ:
- Không sao đâu ta sẽ cứu đệ. Nhưng đệ còn nhỏ sao lại đến nơi nguy hiểm như thế này?
- Đệ.
Đứa bé vừa định nói thì khí tức trào ngược, miệng chảy ra một dòng máu đỏ.
Giọng hắn trở nên gấp gáp hỏi Canh Ngọc:
- Canh ngọc, ngươi hãy mau cứu đệ ấy, Không phải ngươi vừa nói mình là chí tôn bảo vật, đứng đầu lục giới hay sao?
Thập Nhị Canh Ngọc im lặng nãy giờ mới cất tiếng trả lời:
-Ta đúng là một chí tôn bảo vật thượng cổ, nhưng pháp lực của ta đã bị phong ấn, hơn nữa thương thế của cậu bé quá nặng nếu ta dốc sức cứu người thì sẽ bị rơi vào trạng thái ngủ đông, sẽ không thể hỗ trợ người được.
Vi Thượng Thế vừa ôm đứa trẻ vừa lau vết máu tươi trên cằm cậu bé thì thầm nói:
- Đệ sẽ không chết đâu. Canh Ngọc cứu người quan trọng hơn, ngươi hãy cứu đệ ấy trước truyện còn lại tính sau.
- Đa tạ huynh.
-Tuân lệnh chủ nhân nhưng có lẽ sẽ mất chút thời gian.
Trong không gian tăm tối của cổ động mùi máu tanh bốc nên nồng đậm, Vi Thượng Thế cảm nhận được mùi yêu khí rất nồng quyện lẫn mùi máu người tanh tưởi càng lúc càng dữ dội. Hắn tháo thập nhị Canh Ngọc xuống để nó chữa thương cho cậu bé. Vi Thượng Thế cảnh giác ánh mắt sắc lạnh liếc về phía sau đồng thời rút thanh kiếm Cẩm Vân, xoay người chĩa thẳng lưỡi kiếm sắc lạnh về phía yêu thú tàn bạo trước mặt.
Ở phía xa trong ánh sáng lập lòe, ở giữa đống xá© ŧᏂịŧ bầy nhầy không biết từ bao giờ mập mờ xuất hiện một yêu nhân thân cao hai trượng, quần áo rách dưới bẩn thỉu vấy máu đỏ hồng, trên miệng ngoạm miếng thịt đỏ tươi, nghiêng đầu nhìn hắn như đang đánh giá con mồi.
Vi Thượng Thế tuy hoảng loạn nhưng ánh mắt vẫn trong veo như làn thu thủy an tĩnh liếc nhìn yêu thú. Mùi tử khí nồng đặc quyện lẫn máu tanh xâm chiếm không gian mờ tối trong cổ động.
Đứa bé kiệt sức lúc này đã ngất đi, thập Nhị Canh Ngọc lên tiếng giúp Vi Thượng Thế nhận xét tình hình:
- Chủ nhân, đó là Hắc Huyền Xà yêu thú cấp trung của Dạ Sát Điện, không hiểu sao lại xuất hiện ở đây, điểm yếu của nó chính là hai mắt. Ngài hãy cẩn thận.