Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn

Chương 3

Bạch nguyệt quang và cái bóng của hắn (3)

Edit: 1kiss

————————————————–

Thiệu Nguyên rúc ở trong chăn không hề muốn nhúc nhích một chút nào, cậu chỉ mới hơi nghiêng người, xương cốt toàn thân đã phảng phất như đều phát ra âm thanh lộp cộp, eo bụng và hai chân cũng như bị kéo duỗi quá mức, đau nhức muốn chết. Cậu cố hết sức lật người lại, nằm sấp ở trên giường, sườn mặt đè lên gối ngủ mềm mại, bởi vì thật sự quá mệt mỏi, cậu cứ duy trì tư thế này và bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ một chuyện —— Làʍ t̠ìиɦ là một việc tốn sức lực như vậy sao?

Khoá cửa phòng ngủ vang lên một tiếng lạch cạch, Thiệu Nguyên lười biếng giương đôi mắt lên, nhìn về phía cánh cửa đang mở ra.

Cố Cẩn tay đang nắm then cửa, hắn đã thay đổi sang bộ quần áo khác, đó là một chiếc áo hoodie màu vàng chanh rộng rãi và quần túi hộp màu đen mà hắn chắc hẳn tìm được trong tủ quần áo của Thiệu Nguyên. So sánh với phong cách thường ngày Cố Cẩn hay mặc là áo sơ mi trắng và quần âu, trang phục như vậy mới khiến hắn thật sự nhìn giống độ tuổi thiếu niên của mình, một học sinh mười tám, mười chín tuổi vừa mới tốt nghiệp cấp ba.

Hắn hơi hơi cúi đầu, sườn cổ trắng nõn cùng xương quai xanh đều lộ ra khỏi cổ áo to rộng của áo hoodie, vị trí hõm vai có một vết dấu cắn đã bắt đầu bầm tím.

Thiệu Nguyên nhìn chằm chằm vào vết cắn đó, không lên tiếng.

Cố Cẩn vốn dĩ đang buông mắt xuống đột nhiên lại ngẩng đầu lên, hắn nhìn Thiệu Nguyên vùi mình ở trong chăn, trong nháy mắt trầm lặng, nhưng sau đó hắn nhanh chóng lộ ra một nụ cười như thường ngày, nhẹ nhàng nói: "Anh tỉnh rồi, tôi đã gọi điện thoại cho giáo viên của anh xin nghỉ." Hắn đi vào phòng, thuận tay đóng cửa, ngồi bên cạnh mép giường, cong lưng xuống, để trán của mình lên trán của Thiệu Nguyên, "Anh lại sốt rồi."

Đó là chuyện đương nhiên.

Bản thân Thiệu Nguyên không phải là một người có thân thể cường tráng mạnh khỏe lắm, cậu vốn dĩ vừa mới hạ sốt, nhưng nhiệt độ trong phòng vẽ tranh cũng không quá ấm áp, mà cậu còn ở phòng vẽ tranh lăn lộn quấn quýt một hồi với Cố Cẩn, không sinh bệnh mới là một chuyện kỳ quái.

"Ừm." Thiệu Nguyên nhìn gương mặt Cố Cẩn gần trong gang tấc, tầm mắt dừng ở hàng mi đang rũ xuống của đối phương, dưới những sợi lông mi mảnh dài là cặp mắt đen huyền sạch sẽ lại bình thản kia, cậu hơi hơi cử động nửa người trên, nhưng khớp xương cứng đờ và cơ bắp đau nhức khiến cậu kiên trì được hai giây lại lập tức ngã xuống, bên tai truyền đến âm thanh Cố Cẩn đang cố nén người. Thiệu Nguyên cố gắng nhích người đến bên mép giường, tựa hồ hơi nhụt chí, nghiêng đầu rụt rè nói với Cố Cẩn, "Có thể hôn tôi một cái không?"

Hàng mi dài của Cố Cẩn hơi hơi rung động một chút, hắn cười rộ lên: "Được thôi."

Thiếu niên tóc đen cúi người xuống, cẩn thận hôn lên đôi môi của Thiệu Nguyên.

***

Thiệu Nguyên ngồi ở trong phòng học chung, lắng nghe giáo viên giảng về lịch sử mỹ thuật phương Tây, chiếc bút ký tên xoay vòng trên đầu ngón tay —— Sinh viên theo học ngành nghệ thuật như bọn họ đều có một đôi tay rất đẹp, trước không bàn những mặt khác, chỉ riêng khớp xương ngón tay đã tuyệt đối rõ ràng, Thiệu Nguyên cũng không ngoại lệ. Bút ký tên màu đen chuyển động như bay qua những ngón tay trắng nõn thon dài, tỏ rõ chủ nhân của nó đang có tâm trạng hết sức vui vẻ.

Là một họa sĩ trẻ tuổi thành danh từ rất sớm, Thiệu Nguyên cũng là một nhân vật nổi tiếng trong đại học Hoa Thành, cậu vừa có thiên phú vừa biết nỗ lực, vì để vẽ ra một tác phẩm mà bản thân vừa lòng, cậu có thể ngồi cả ngày ở cùng một chỗ, tìm ra được ánh sáng và màu sắc lý tưởng nhất để khắc họa nó. Khi những học sinh khác còn đang tập mô phỏng hoặc loay hoay sáng tác, tác phẩm của Thiệu Nguyên đã có thể được treo ở khu trưng bày, bán với cái giá có bảy chữ số.

Cậu đối xử với tất cả mọi người rất ôn hòa lễ phép, có người nhờ cậu giải đáp vấn đề, cậu sẽ kiên nhẫn giải đáp, nếu có người góp ý với cậu, cậu cũng sẽ khiêm tốn tiếp thu, tựa hồ không có bất kỳ ai từng thấy cậu tỏ ra tức giận hay thô lỗ.

Cậu phảng phất như sinh ra vì nghệ thuật.

"Hôm nay tâm trạng của cậu có vẻ không tệ?" Bạn học ngồi ở bên cạnh Thiệu Nguyên giảm nhỏ giọng, tò mò hỏi.

Thiệu Nguyên cầm bút ký tên, khóe miệng cong lên, nói: "Ừm, hôm nay tôi rất vui." Cậu nhìn về phía màn hình chiếu, giáo viên đang cho mọi người xem đến bức họa 《 Narcisse》của Gustave Moreau, một mỹ thiếu niên trong thần thoại Hy Lạp yêu chính cái bóng của mình ở trong nước, cuối cùng chết vì đuối nước.

Một bi kịch mỹ lệ.

Thiệu Nguyên nghĩ, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, cậu cũng sẽ chết chìm trong hồ nước sâu kia.

***

Buổi tối thứ sáu đến buổi tối chủ nhật, Cố Cẩn sẽ làm thêm ở quán bar, hắn mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng đối nhân xử thế rất chu đáo và đúng mực, tay nghề pha chế rượu cũng phi thường thành thục. Những người khác trong quán bar đều thực thích vị thiếu niên mới vừa trưởng thành liền ra đời bươn chải này, cũng biết cậu sinh viên nửa năm trước hay chạy tới nhìn lén Cố Cẩn bây giờ đã trở thành bạn tốt của Cố Cẩn.

Cố Cẩn mở bình pha rượu ra, đổ rượu cocktail vào trong một chiếc ly pha lê trong suốt, suy nghĩ một lúc mới nói: "Hiện tại là bạn trai."

Đồng nghiệp lớn tuổi suýt chút nữa làm rớt ly rượu trong tay xuống đất: "Bắt đầu từ khi nào vậy?!"

"Buổi sáng ngày hôm qua." Cố Cẩn đẩy ly rượu cocktail cho người phục vụ đứng trước mặt, cười cười dưới ánh mắt tò mò của đối phương, rồi dõi theo đối phương bưng ly rượu đến bàn của khách hàng, tiếp tục nói: "Tuy rằng có hơi đột ngột," hắn rũ đôi mắt xuống, nhìn thứ rượu trong vắt một lần nữa tràn vào trong bình pha chế, "Nói thật lòng, đến cả em còn ngạc nhiên nữa là."

Đồng nghiệp cảm thán một câu bằng vẻ mặt cổ quái: "A, lúc trước bọn anh đã nói cậu ta chắc chắn có ý gì đó với cậu mà, mấy người theo đuổi nghệ thuật có lẽ đều như vậy." Anh ta vừa lau ly nước vừa nói, "Tuổi còn trẻ đã có bạn trai, còn anh đây vẫn cô đơn lẻ bóng." Anh ta lớn tiếng thở dài, đau khổ vì chính mình không có người yêu, mới vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cậu bạn trai trong miệng Cố Cẩn đang khoác hai chiếc ba lô bước đến.

Quán bar này mặc dù là một quán bar cực kỳ nghiêm túc, nhưng khung cảnh ở đây và Thiệu Nguyên đang vượt qua những ánh đèn sặc sỡ và âm nhạc ồn ào kia không hề hợp nhau, giống như là một bức tranh thủy mặc thanh tao đột nhiên xuất hiện ở nơi chỉ vẽ nghệ thuật đường phố graffiti.

Cố Cẩn sau khi trở thành người mẫu của Thiệu Nguyên, Thiệu Nguyên liền không còn chạy tới quán bar, tính từ lúc Cố Cẩn đồng ý lời mời của cậu đến nay cũng đã nửa năm, hôm nay cậu mới bước vào quán bar lần nữa.

Thiệu Nguyên lập tức đi đến quầy pha chế, kéo chiếc ghế chân cao ra, ngồi ở vị trí đối diện Cố Cẩn, cậu cởi hai chiếc ba lô trên vai xuống đặt lên bàn, chống cằm nói với Cố Cẩn: "Quý ngài này có thể mời tôi uống một ly rượu không?"

Cố Cẩn mỉm cười, đưa ra một ly sữa bò nóng không bỏ thêm đường cho cậu: "Uống xong thì ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi đi."

Đồng nghiệp đứng ở bên cạnh quan sát hai bọn họ không nhịn được cười ra tiếng.

"Tôi đợi cậu cùng đi về nhà." Thiệu Nguyên ghé vào quầy pha chế, cầm ly sữa bò nóng kia, "Tôi muốn cùng cậu đi về nhà." Cậu ngẩng đầu nhìn Cố Cẩn, trong ánh mắt phản chiếu ánh đèn loang loáng mờ nhạt.

Khóe môi của Cố Cẩn nhếch lên, hắn trả lời: "Được thôi."

Thiệu Nguyên lấy ra quyển ký hoạ và bút chì, tựa vào quầy pha chế bắt đầu vẽ ký hoạ, còn Cố Cẩn ở quầy pha chế vẫn làm việc bình thường.

Người phục vụ đi ngang qua sau lưng Thiệu Nguyên, không nén nổi tò mò nhìn về phía quyển ký họa của Thiệu Nguyên, trên giấy vẽ sơ lược một bóng người, mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng từ góc độ của người phục vụ, có thể thấy được người Thiệu Nguyên đang vẽ là Cố Cẩn đứng trong quầy pha chế. Anh ta không thể không cảm thán dân chuyên nghiệp có khác, kể cả khi không vẽ mặt cũng có thể phác họa được thần thái của đối phương một cách trọn vẹn và xuất sắc như vậy, cho dù là người không thân quen gì thì xem một cái cũng biết đây là bức họa Cố Cẩn.

Đợi đến khi Cố Cẩn tan tầm, hai bọn họ sóng vai nhau đi ra khỏi quán bar, đèn đường không sáng sủa cho lắm, thậm chí có mấy cái đã tắt điện, Thiệu Nguyên cúi đầu dẫm lên cái bóng mờ nhạt của chính mình, không nói một lời. Cố Cẩn vẫn duy trì tốc độ bước chân ngang với cậu, không nhanh cũng không chậm, luôn luôn theo sát bên người cậu.

Cố Cẩn do dự một khoảng thời gian rất lâu, mắt thấy rẽ vào một con đường nữa liền đi đến nhà của Thiệu Nguyên, hắn vẫn quyết định mở miệng hỏi: "Anh không vui sao?" Ngoại trừ buổi tối hôm trước hắn ngủ lại ở nhà Thiệu Nguyên ra, hắn chưa từng qua đêm ở đó lần nào, tuy rằng hắn nói với đồng nghiệp Thiệu Nguyên đã trở thành bạn trai mình, nhưng bọn họ cũng chưa thực sự thẳng thắn làm rõ mối quan hệ.

"Không có." Thiệu Nguyên dừng lại, quay đầu nhìn Cố Cẩn, mặc dù Cố Cẩn ít hơn cậu hơn ba tuổi, nhưng thoạt nhìn hắn có vẻ còn cao hơn cậu một chút, về sau chắc hẳn sẽ còn tiếp tục cao hơn nữa. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt của Cố Cẩn, nhẹ giọng nói, "Tôi muốn hôn cậu."

Giọng điệu của cậu cứ như là đã được sự cho phép.

Cố Cẩn cũng nhìn chăm chú vào đôi mắt của Thiệu Nguyên, vị họa sĩ trẻ tuổi này có đôi mắt màu nâu trà nhàn nhạt xinh đẹp hơn người bình thường, thời điểm bản thân cậu tỉnh táo lại từ luồng suy nghĩ hoặc vừa mới ngủ dậy, đôi mắt đó long lanh ướt dầm dề như một chú nai con ngây thơ giữa khu rừng mùa xuân xanh mướt. Cố Cẩn cũng bất giác giảm nhỏ thanh âm: "Chúng ta đang hẹn hò sao?"

Thiệu Nguyên bật cười, dè dặt hỏi: "Tôi có thể hẹn hò với cậu sao?"

Cố Cẩn cũng mỉm cười: "Có thể chứ." Hắn tạm dừng một lát, sau đó tiếp tục nói, "Chúng ta là người yêu, cho nên khi anh muốn hôn em, anh cũng không cần em đồng ý." Thân thể hắn lập tức cúi xuống, bước tới gần Thiệu Nguyên, giống như mấy ngày hôm trước Thiệu Nguyên bị ốm, hắn để trán của mình tựa lên trán của Thiệu Nguyên, hôn lên môi Thiệu Nguyên rất đỗi dịu dàng.

Ánh đèn đường mờ ảo lặng lẽ vẽ ra hai cái bóng quấn quýt lấy nhau ở trên mặt đất.

Giọng nói của Thiệu Nguyên hơi run rẩy: "Chúng ta về nhà đi."

Cố Cẩn nhìn Thiệu Nguyên, sắc mặt bỗng nhiên có chút phức tạp, nhưng cuối cùng hắn giống như từ bỏ điều gì đó, thở dài, dang tay ra ôm Thiệu Nguyên vào lòng, cằm gác ở trên vai cậu, đôi mắt cụp xuống.

"Được, về nhà thôi."