Tô Uyển Uyển mỉm cười, mặt không chút biểu cảm, “Nam Húc vẫn còn nhỏ, bình thường phải có người thường xuyên nói những lời này bên tai con bé thì nó mới bắt chước theo. Cha mẹ như chúng ta chính là giáo viên đầu tiên của trẻ em, và cũng là giáo viên suốt đời của chúng. Trẻ em sẽ học hỏi và làm theo nhiều thứ giống chúng ta. Cha mẹ là tấm gương của con cái và con cái lại là cái bóng của cha mẹ, vậy nên cha mẹ là hình mẫu quan trọng và ảnh hưởng thực tế rất lớn đến những đứa trẻ.”
Phẩm chất của những thành viên trong gia đình sẽ được thể hiện qua con cái của họ và ký ức của trẻ luôn bị ảnh hưởng bởi những chuyện xảy ra trong gia đình.
“Đúng, đúng vậy, Uyển Uyển nói rất đúng! Nhưng tôi không hiểu tại sao Húc Nhi lại nói những điều như vậy!
Uyển Uyển, bà cũng biết hoàn cảnh của tôi rồi đó. Hiện giờ, tôi làm dâu của một gia đình giàu có cũng rất khó khăn, tôi đã làm việc chăm chỉ nhưng vẫn không thể nhận lại sự chấp nhận của nhà họ Lưu. Chồng tôi thường không trở về vào buổi tối, vì vậy mẹ chồng tôi đã nghĩ tôi không làm tròn bổn phận của một người vợ khiến chống ra ngoài uống rượu suốt đêm…”
Tô Uyển Uyển và Nghiêm Lệ Lệ đã học cùng nhau từ khi còn nhỏ, họ là bạn bè tốt trong nhiều năm và mối quan hệ cũng rất tốt.
Khi còn là sinh viên, Nghiêm Lệ Lệ đã yêu Lưu Châu, con trai của một gia đình giàu có. Lúc đó, bà ấy đã bỏ qua sự ngăn cản của gia đình, người thân và bạn bè mà trực tiếp kết hôn với Lưu Châu.
Thực tế là với điều kiện của Nghiêm Lệ Lệ thì bà ta có thể kết hôn với một người chồng tốt, yêu chiều và chăm sóc mình, nhưng bà ta đã từ chối.
Bà ta nói: “Tình yêu thì có lợi gì chứ? Có mài ra cơm, ra thịt ăn được không? Uyển Uyển, sống thực tế lên, những người nói yêu tôi thì có bao nhiêu tiền chứ, có đủ khả năng nuôi tôi không?
Cho dù tôi, Nghiêm Lệ Lệ, không bao giờ kết hôn còn hơn là đi kết hôn với họ. Tôi thà khóc trên xe hơi xịn còn hơn là cười trên chiếc xe đạp cà tàng.”
Nghiêm Lệ Lệ vừa nói vừa khóc, dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống trên khuôn mặt của bà ta. Nhưng giọt nước mắt này cũng giật quá đi, như thể cố tỏ ra là mình rất buồn.
Sau đó, bà ta đi đến bên Lục Tri Đồng, muốn đưa tay chạm vào cô bé nhưng rồi lại rụt tay lại, “Tiểu Đồng Đồng à, vừa nãy Nam Húc không cố ý đâu, lần sau dì sẽ đưa Nam Húc tới xin lỗi cháu và mua cho cháu một món quà. Hôm nay, dì ở đây thay mặt con bé xin lỗi cháu, cháu có thể tha thứ cho Nam Húc không?”
Lục Tri Đồng thấy Nghiêm Lệ Lệ khóc, cô bé có chút hoảng sợ.
Cô bé không biết an ủi mọi người, cô bé cũng không biết nên làm gì tiếp.
Lúc này, Lục Thanh An trực tiếp đi tới chắn trước mặt Nghiêm Lệ Lệ, không cho bà ta đến gần em gái mình, “Không cần phải mang quà tới xin lỗi. Cho dù nhà họ Lục chúng tôi có chết đói thì cũng sẽ để dành một phần tiền mua quà cho em gái tôi, nhà chúng tôi không thiếu món quà này!”
Tùy tuổi vẫn còn khá trẻ, vẫn còn nhiều điều chưa hiểu nhưng điều đó không có nghĩa là Lục Thanh An không hiểu được chuyện này.
Chẳng phải chỉ là muốn dùng món quà đó để lấy lòng em gái mình thôi sao, Lục Thanh An tuy chỉ là một game thủ bình thường nhưng mấy cái này cũng rõ lắm.
Nghiêm Lệ Lệ cúi thấp đầu, sắc mặt của bà ta dần tái nhợt, khuôn mặt còn héo rũ và vàng hơn cả lá chuối, trông cũng có chút đáng thương.
Lục Thanh An là một người đàn ông rất thẳng thắn nhưng Tô Uyển Uyển lại là một người dễ đồng cảm.
Khi nhìn thấy Nghiêm Lệ Lệ khóc thảm như vậy, rốt cuộc Tô Uyển Uyển cũng không chịu nổi, trái tim bà mềm nhũn.
Bà nhìn Lục Thanh An, ra hiệu kêu anh bớt nói vài câu, sau đó quay qua nói với Nghiêm Lệ Lệ: “Không cần phải mua quà gì đâu, nhưng vẫn phải xin lỗi cho đàng hoàng, nhà họ Lục chúng tôi không thể để người khác dễ dàng sỉ nhục như vậy được.”