Mấy năm nay, tiểu công chúa nhà họ Lục đã phải chịu biết bao khổ cực, trên đời này sao lại có loại cha mẹ như nhà họ Lâm kia chứ? Thật sự rất đau lòng.
Khi nghe Lục Yến Chu nói về cuộc sống của Lục Tri Đồng, ông cụ đã rất tức giận, lúc đó ông cụ đã muốn đưa người tới gϊếŧ cả nhà họ Lâm đó.
Ông cụ thực sự khó có thể tưởng tượng được cô cháu gái bảo bối của mình đã sống sót ở nhà họ Lâm như thế nào, sao trên đời lại có loại người độc ác và tàn bạo như thế.
Thật may mắn, cuối cùng công chúa nhỏ cũng đã được về nhà.
“Ông nội, người đừng khóc, đừng khóc. Khi người khóc, Tiểu Đồng cũng muốn khóc theo.”
Lục Tri Đồng đưa tay lau nước mắt cho ông cụ Lục.
“Được rồi, được rồi! Ông nội không khóc. Ông nội nghe lời bảo bối không khóc. Đừng lo lắng, bảo bối. Con đã trở về nhà rồi, ở đây sẽ không có ai bắt nạt con đâu. Có ông nội ở đây!”
Đứa trẻ này hiểu chuyện đến mức đau lòng, người làm ông nội như ta đây cảm thấy rất có lỗi.
Quản gia Tô đến sau, khi thấy cảnh này liền cười nói: “Hoan nghênh tiểu công chúa về nhà!”
Lục Tri Đồng xấu hổ, cô bé nhìn Lục Yến Chu, rồi lại nhìn ông cụ Lục, rồi nhìn ngôi nhà to lớn và trang trọng như một lâu đài.
Cô bé cũng là một đứa trẻ được bố mẹ yêu thương!
“Được rồi, chúng ta vào nhà trước đi! Bảo bối, đây là quản gia, bác ấy đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho con đó.”
Sau khi biết Lục Tri Đồng sẽ trở về nhà chính
của họ Lục, quản gia Tô đã đi chợ từ sáng sớm mua rất nhiều đồ ăn ngon. Có một số món đặc biệt dành cho trẻ nhỏ ăn đã được bày ra đầy đủ trên bàn ăn.
"Cảm ơn bác quản gia!" Lục Tri Đồng rất vui mừng khi nghe được chuyện quản gia Tô đặc biệt tự mình nấu một bàn đầy đồ ăn ngon. Bởi vì trước đó không ai quan tâm đến suy nghĩ của cô, bọn họ ăn hết những đồ ăn ngon trước, sau khi ăn xong thì đưa cho A Phúc ăn. A Phúc cũng không muốn đưa những thứ như vậy tới trước mặt cô.
Nhưng A Phúc có khẩu vị tốt hơn, căn bản là ăn hết sạch sẽ, không chừa lại một chút nào cho riêng mình.
Sau khi vào nhà, Lục Yến Chu đưa Lục Tri Đồng đến cạnh bàn ăn. Mắt cô đã đỏ hoe khi nhìn thấy một bàn toàn là đò ăn ngon.
Cảnh tượng này giống như một giấc mơ đối với Lục Tri Đồng vậy, rất không chân thực. Cô sợ sau khi tỉnh lại, cô ẽ quay trở về nơi không thể ăn ngon ngủ yên, một nơi khiến cô bé chỉ có toàn là tuyệt vọng giống như bong bóng sẽ vỡ sau khi chạm vào nó vậy.
"Có chuyện gì sao?" Lục Yến Chu nhận ra con gái mình không bình thường, vội vàng ôm cô lên ghế rồi nhẹ nhàng hỏi: "Con không thích sao? Hay là không thoải mái? Công chúa của cha mau nói cho cha nghe nào!"
Con gái về nhà chưa được lâu, có vẻ còn hơi nhạy cảm về mặt cảm xúc. Là một người cha, ông tất nhiên phải quan tâm đến cảm xúc của on gái mình nhiều hơn.
Cô gái nhỏ bé đứng bất động, nước mắt vẫn còn lăn dài. Giây tiếp theo như thể sắp ngã xuống đất. Lục Yến Chu sẽ đau khổ đến chết khi nhìn thấy cảnh này mất.
"Cha, con không sao. Bây giờ con đã quay trở lại, những chuyện xấu xa kia đều biến mất rồi." Lục Tri Đồng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cha mình, vội vàng an ủi.
Lục Yến Chu ôm chặt lấy Lục Tri Đồng, không nói một lời nào.
Rốt cuộc là ai và điều gì đã khiến cha con chúng tôi phải cách xa nhau lâu như vậy. Ngày nào ông cũng phải tìm đứa con gái thất lạc của mình khắp mọi nơi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trông giống mình này, trong lòng Lục Yến Chu mềm nhũn ra.