Bé Đáng Thương Năm Tuổi Bắt Quỷ Siêu Hung

Chương 10

(Lâm Tiểu Đồng về lại Lục gia đổi tên thành Lục Tri Đồng)

Lâm Vân Hải không thích Tiểu Bát, cậu ta nhất định sẽ bắt nạt Tiểu Bát, không được, phải nhanh qua đó thôi.

*

Khung cảnh ở sân sau rất đẹp. Những cây liễu ở phía xa được bao phủ một lớp tuyết trắng, như thể một tấm thảm màu trắng bạc.

Và trên nền tấm thảm trắng bạc đó có vài đứa trẻ đang chơi đùa… còn có thêm một con chim màu xanh lá…

Nói chính xác hơn thì đó là một con vẹt màu xanh lá!

Điều thú vị ở đây là con vẹt này còn có thể nói tiếng người.

“Hai trăm lẻ năm… hai trăm lẻ năm, ngươi không bắt được ta đâu!”

Tiểu Bát vừa ríu rít vừa nay lên ngọn cây cao gần đó.

Lục Tri Đồng nhìn thấy vậy, liền vội vàng chạy tới: “Tiểu Bát, sao ngươi lại bay lên đó? Mau mau xuống đây…”

Lục Vân Trì: “…”

Bạn thân nhất của em gái tôi là… một con vẹt xanh???

“Không xuống, không xuống được… có hai trăm lẻ năm, hai trăm lẻ năm!” Tiểu Bát lại kêu lên.

Lục Tri Đồng không biết tại sao Tiểu Bát lại không chịu bay xuống, cô bé liền chạy tới dưới cái cây Tiểu Bát đậu.

Bên dưới cái cây Tiểu Bát đậu là Lâm Vân Hải và mọt vài người bạn của cậu ta, người thì cầm gậy, người thì cầm ná cao su.

Điều này khiến cho Lục Tri Đồng rất tức giận, cô bé chạy lại ngăn cản: “Các người đi quá xa rồi đó, sao có thể bắt nạt Tiểu Bát?”

Lâm Vân Hải vốn tưởng rằng mình có thể gϊếŧ chết con vẹt chét tiệt đó nhưng không ngờ nó lại bay đi. Cậu ta tức giận trực tiếp đẩy ngã Lục Tri Đồng: “Cút đi, con khốn này!”

Lục Tri Đồng không chút đề phòng mà ngã xuống: “Á… đau quá!”

Lục Vân Trì chỉ vừa không để ý một cái vậy mà em gái bảo bối của mình đã bị một tên nhóc mập đẩy ngã.

Anh đi tới nhìn tiểu mập Vân Hải nói: “Tiểu mập, không ai dạy ngươi thế nào là lịch sự hả?”

“Hai trăm lẻ năm… thô lỗ, hai trăm lẻ năm… thật thô lỗ…”

Tiểu Bát kiêu ngạo bay tới trước mặt Lâm Vân Hải kêu to.

Lâm Vân Hải rất tức giận: “Con chim chết tiệt này! Có mau dừng lại ngay không?”

“Trời… trời, có một đứa trẻ nghịch ngợm giận rồi… bay đi, bay đi nào…” Tiểu Bát thấy Lâm Vân Hải muốn bắt mình, nó liền nhanh chóng bay tới chỗ của Lục Tri Đồng, cố gắng trốn sau lưng cô bé. Nhưng không ngờ lại bị Lục Yến Chu bắt được.

“Aaa… là ai đã túm cổ tôi… ai dám túm cổ cha đây?”

Lục Yến Chu cảm thấy khá thú vị khi con vẹt xanh này dám tự xưng là cha trước mặt mình, “Ngươi cho rằng ngươi là cha của ai?”

Tiểu Bát đang chật vật giãy giụa, khi nghe thấy câu hỏi của Lục Yến Chu thì nó thẳng thắn đáp: “Ngài… ngài là cha tôi!”

Lục Yến Châu: …

Lục Tri Đồng: …

Tiểu Bát lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình nên phải đổi lại câu.

“Bố, đây là bạn tốt của con - Tiểu Bát!”

Tâm tình của Lục Yến Chu có chút phức tạp, ông ấy không ngờ bạn thân của con gái mình lại là một con vẹt xanh.

“Đây chính là bạn tốt mà con kể sao? Trông nó có vẻ ngốc nghếch.”

Sau khi thoát khỏi tay Lục Yến Chu, Tiểu Bát nhanh chóng bay tới chỗ Lục Tri Đồng, nó đứng trên vai Lục Tri Đồng rồi hét lên:

“Ba mươi năm ở Hà Đông… ba mươi năm ở Hà Tây… đừng bắt nạt người nghèo khó!”

Lục Yến Chu: “…”

Con chim này có vẻ biết rất nhiều chuyện!!!

Tâm trạng của Lâm Vân Hải đang rất không tốt vì không bắt được con chim, xong lại đυ.ng mặt với người mình ghét nên cậu ta đã hét lên: “Sao ngươi lại đến nhà ta? Ta nói cho ngươi biết con chim của ngươi đã đắc tội với ta. Bây giờ, tốt nhất ngươi nên quỳ xuống xin lỗi ta nếu không đợi đến lúc bố ta về sẽ cho ngươi biết mặt!”