Bà cụ Lâm vẫn luôn để mắt tới Lưu Quỳnh Phương, bà cụ không thích Quỳnh Phương chút nào, luôn cảm thấy con đàn bà này chỉ đang quyến rũ con trai mình, là một con hồ ly tinh vô liêm sỉ, cho nên bà cụ Lâm chưa bao gì thích Lưu Quỳnh Phương.
Nghe bà cụ nói vậy, Lưu Quỳnh Phương lập tức phản bác.
“Mẹ, sao mẹ có thể trách con vì chuyện này chứ? Con đã làm hết sức mình rồi! Nhưng Tiểu Đồng không nghe lời con, con cũng không thể làm gì được. Chả lẽ mẹ lại kêu con đi đánh con bé? Mặc dù Tiểu Đồng không phải là con gái ruột của con nhưng con vẫn luôn nuôi nấng, chăm sóc con bé như con ruột của mình. Con rất buồn khi nghe mẹ nói như vậy!”
Vừa nói, bà ta vừa khóc.
Lưu Quỳnh Phương biết rằng bà cụ này không hề ưa mình. Từ lúc mới yêu anh Trạch, bà cụ đã luôn coi thường mình, sau khi lấy về thì bà cụ luôn mắng mình là gà không biết để trứng. Đến lúc sinh ra được Lâm Vân Hải thì bà cụ lại bắt con trai mình đi, không để mình chăm sóc vì nói mình là người không có văn hóa.
Lưu Quỳnh Phương sắp phát điên vì bà cụ goá chồng này mất thôi!
Lâm Trạch cảm thấy đau lòng khi thấy Lưu Quỳnh Phương khóc, ông ta gấp gáp nói: “Mẹ à, Phương Phương cũng không dễ dàng gì. Ngày thường con rất bận rộn chuyện ở công ty, chính Phương Phương đã lựa chọn nghỉ việc để ở nhà chăm sóc gia đình, vì vậy con xin mẹ đừng nói nặng lời với cô ấy nữa.”
Bà cụ Lâm thấy con trai mình đang bênh người ngoài mà trách mẹ ruột, bà cụ tức giận định nói gì đó thì có một người từ xa hớt hải chạy tới.
“Sư phụ, cụ Lâm, bà, bên ngoài có rất nhiều xe tới, hình như là tới tìm sư phụ.”
“Cái gì?” Lâm Trạch hung hăng đứng dậy, “Chắc là con bé Tiểu Đồng kia quay lại, chúng ta đi ra xem chút.”
Nói xong, ông ta cùng với bà cụ Lâm vội vàng đi ra ngoài.
Để lại Lưu Quỳnh Phương đứng đó với khuôn mặt bối rối.
“Lạ thật, con bé Lâm Tiểu Đồng kia quay lại làm gì? Chẳng lẽ là…”
Lúc này, bên ngoài cổng nhà họ Lâm, có một đang xe sang đậu ở đó, nhìn trông rất đắt tiền.
Từ những chiếc xe sang này, có thể thấy chủ của những chiếc xe phải là một người rất giàu có.
Cửa xe mở ra, người đầu tiên bước xuống là một người đàn ông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Mặt người đàn ông này sắc lẹm như dao, đôi mắt lạnh lùng đen láy. Đôi mắt ấy tựa như có thể nhìn thấu mọi chuyện quá khứ và hiện tại. Dung mạo hoàn đó lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại khiến mọi người không khỏi rùng mình vì sát khí.
Sau khi người đàn ông bước xuống xe, anh ta đưa tay về phía cửa xe, một cô bé xinh xắn bước xuống xe.
Cô bé rất dễ thương, có mái tóc đen mượt, khuôn mặt trắng trẻo, mặc một chiếc váy hàng hiệu màu hồng, trông rất đắt đỏ.
Điều ấn tượng nhất đó là đôi mắt long lanh, trong trẻo, hơi cong cong như vầng trăng lưỡi liềm nhưng lại tỏa ra chút khí thế.
“Ayo, đây không phải là anh Lục sao? Hôm nay, cơn gió nào đã đưa anh tới đây vậy? Hoan nghênh!” Lâm Trạch mỉm cười đi về phía Lục Vân Trì, ông ta rất muốn tạo quan hệ tốt với Lục Vân Trì.
Đáng tiếc Lục Vân Trì lại không thèm để tâm đến ông ta.
Anh ấy đút tay vào túi quần, khuôn mặt lạnh lùng nói: “Anh Lâm đừng khách sáo. Hôm nay, chúng tôi đến đón bạn của Tiểu Đồng.”
Lâm Trạch thấy Lục Vân Trì không cho mình chút mặt mũi, nhưng ông ta cũng không hề tức giận mà ngược lại cười nói: “Anh Lục, là như thế này, bạn của Tiểu Đồng đang ở sân sau chơi đùa với Vân Hải, vậy bây giờ chúng ta qua đó nhé?”
Lục Vân Trì không lên tiếng nhưng Lục Tri Đồng lại có chút lo lắng khi nghe Lâm Trạch nói vậy.