Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cửa phòng mổ cũng mở ra.
Tô Uyển Uyển nhanh chóng chạy đến chỗ Lục Vân Trì, cô run rẩy nói: "Tiểu Trì, bảo bảo thế nào rồi? Bảo bảo của mẹ thế nào rồi? Con bé đã tỉnh lại chưa? Có khó chịu gì hay không? Tiểu Trì, con nói đi!"
Thấy tinh thần mẹ đang không ổn định, Lục Vân Trì vội vàng nói: “Mẹ yên tâm, em gái con hiện tại đã ổn định lại rồi, đã hạ sốt, nhưng nó cần phải nghỉ ngơi một chút, mẹ đừng lo lắng quá, mẹ cũng nghỉ ngơi đi, mai có thể gặp em ấy rồi.”
"Thật tốt quá, vậy mẹ về nghỉ ngơi trước, chút nữa lại tới gặp bảo bảo." Thấy con trai nói bảo bảo không có việc gì, Tô Uyển Uyển cuối cùng cũng bình tĩnh lại, yên tâm đi nghỉ ngơi.
Sau một ngày vất vả, Tô Uyển Uyển cảm thấy mình sẽ đổ gục nếu không nghỉ ngơi.
Nhìn Tô Uyển Uyển rời khỏi bệnh viện, Lục Yến Chu nhìn con trai mình, hỏi: "Tiểu Đồng thế nào rồi?"
Anh không dễ bị lừa như Tô Uyển Uyển, anh cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như vậy.
Lục Vân Trì biết không thể gạt được cha mình, anh đưa bản báo cáo cho Lục Yến Chu: "Cha, không thể dễ dàng bỏ qua cho Lâm gia như vậy được."
Đúng như dự đoán, sau khi Lục Yến Chu cầm bản báo cáo kiểm tra Lục Vân Trì đưa, sắc mặt anh ngày càng lạnh đi.
"Lâm gia! Bảo bảo mới có hơn ba tuổi, vậy mà lại bị đối xử như vậy, đúng là rất giỏi!"
***
Đói.
Đói quá.
Tiểu Đồng đói quá.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi Lâm Tiểu Đồng mở mắt ra, thứ đầu tiên cô bé nhìn thấy là bức tường trắng như tuyết.
Tường trắng quá, còn trắng hơn cả Tiểu Đồng.
Đây là đâu?
Tiểu Bát nói con người sau khi chết sẽ được lên thiên đường, đây là thiên đường sao?
Nếu không thì tại sao cô lại ở một nơi sạch sẽ như vậy? Lại còn có giường nữa, thật là tốt!
“Cạch——”
Cửa phòng bị mở ra.
Lâm Tiểu Đồng theo bản năng thu mình vào trong chăn, sợ hãi nhìn ra cửa!
Mà ánh mắt sợ hãi này lại như một con dao đâm vào tim Lục Vân Trì.
Cô bé phải chịu bao nhiêu đau khổ mới tạo thành cái phản xạ có điều kiện này?
Anh chậm rãi đi đến bên giường Lâm Tiểu Đồng, nhẹ giọng nói: “Nhóc con đừng sợ, anh là anh trai em.”
Giọng Lục Vân Trì rất dịu dàng, như thể anh sợ sẽ dọa cô bé trước mặt sợ.
Người lạnh lùng quái gở như Lục Vân Trì vậy mà lại trở nên bình dị dễ gần khi tiếp xúc với đứa trẻ đáng yêu này.
Lục Vân Trì thận trọng ngồi bên mép giường Lâm Tiểu Đồng, dịu dàng nói: "Nhóc con đừng sợ, sau này sẽ không còn ai bắt nạt em. Đừng sợ anh, được không?"
Trên chiếc giường bệnh lớn có một người nhỏ bé im lặng nằm im, người đó gầy gò, trên người không có chút thịt nào, khiến ai thấy cũng đau lòng.
Mi mắt Lâm Tiểu Đồng run run, đôi tay nhỏ bé nắm chặt ga trải giường, cô bé liếc nhìn Lục Vân Trì một cái, sau đó lại thu mình vào trong chăn.
Lục Vân Trì hít sâu một hơi, nhẹ nhàng dỗ dành: "Tiểu Đồng ngoan, có anh ở đây, sau này sẽ không còn ai có thể bắt nạt em. Đừng sợ, được không?"
Sẽ không còn ai bắt nạt Tiểu Đồng sao?
Lâm Tiểu Đồng trốn trong chăn, như thể cô bé không tin những gì mình vừa nghe được.
Cô muốn buông chăn ra, nhưng không biết cô lại nghĩ đến chuyện gì mà lại vội vàng quấn chặt chăn hơn.
Không, đây nhất định là trò đùa dai của Lâm Vân Hải.
Lúc trước cũng vậy, bởi vì Lâm Vân Hải vô tình làm vỡ bình hoa của bà nội, sau đó vì sợ bà nội mắng nên cậu ta đã yêu cầu tôi thừa nhận là mình làm, còn hứa chỉ cần tôi thừa nhận là mình đã làm vỡ bình hoa của bà, sau này cậu ta sẽ không bao giờ bắt nạt tôi nữa.
Tôi đã thừa nhận chuyện đó, nhưng cậu ta lại lật lọng.
Cậu ta lừa tôi.
Lục Vân Trì thấy đứa nhỏ càng quấn chặt chăn hơn, mắt đỏ lên.