Người Câm Thành Thật Bị Kim Chủ Chơi

Chương 7

Hoắc Dật nghiêng đầu, nhìn anh chằm chằm, không nói gì. Bách Á Ninh cho rằng hắn không hiểu ý gì, chợt cầm cổ tay hắn, đưa lòng bàn tay hướng lên trên, anh cụp mắt, giống như nai ngoan ngoãn, dùng đầu ngón tay nghiêm túc chậm rãi viết lên trên: Được chứ.

Từng nét từng nét vẽ làm cho Hoắc Dật đau lòng.

Nét cuối cùng vừa dừng lại, Hoắc Dật chợt đè chặt ngón tay anh lại, sau đó nắm cả bàn tay anh vào trong lòng bàn tay.

Bách Á Ninh đối diện với đôi mắt đen sáng kia của hắn, bên trong cất giấu sự tối tăm nguy hiểm, mặc dù khuôn mặt xinh đẹp của thanh niên đang cười.

“Em đã đồng ý thì không thể hối hận được đâu.” Yết hầu Hoắc Dật giật lên, một tay ôm chặt eo anh, mặt kề sát vào thân trên của anh, tràn ngập áp bách và cướp đoạt không chút che giấu.

..

Bóng đêm bao phủ mặt đất, một chiếc xe thể thao màu đỏ chói mắt chạy trên đường cao tốc như nước chảy, Bách Á Ninh dùng dư quang nhìn người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh, anh vốn tưởng rằng bọn họ sẽ làm ngay tại nơi vừa rồi... Không ngờ thanh niên tóc vàng thần bí nói ba chữ “Phải nghiêm túc chỉnh chu", sau đó chợt kéo anh đi ra ngoài, không nói lời nào đẩy anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và qυầи ɭóŧ vào trong xe.

Đi khoảng nửa tiếng đồng hồ, xe Hoắc Dật dừng lại trước cửa một căn hộ.

Hắn nghiêng đầu nháy mắt mấy cái với Bách Á Ninh, sau đó chợt xuống xe đi vòng qua ghế lái phụ, giúp Bách Á Ninh mở cửa xe, đèn đường cách đó không xa chiếu vào mặt hắn, hắn nở nụ cười nhẹ: "Đến rồi, xuống xe đi.”

Bách Á Ninh gật đầu, thuận theo đi theo phía sau hắn, hai người một trước một sau vào chung cư, Hoắc Dật dẫn anh lên lầu hai, rèm cửa sổ sát đất bên cạnh giường đôi rộng rãi khép hờ, đèn chùm thủy tinh trên đỉnh đầu chiếu sáng cả căn phòng.

Anh nghe thấy người phía sau hơi thở nặng nề, chỉ là vừa mới xoay người đã bị đẩy bả vai đè lên tường phía sau. Đôi mắt đen láy của Hoắc Dật chăm chú nhìn anh, anh lại hỏi một lần: “Lần này em thật sự không có cơ hội hối hận nữa rồi.”

Bách Á Ninh chăm chú nhìn hắn, chậm rãi gật đầu, dưới cái nhìn chăm chú của Hoắc Dật, anh vươn hai tay cứng ngắc lại vụng về khoác lên vai đối phương, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, trông đúng kiểu cá nằm trên thới cam chịu số phận.

Anh nghe thấy Hoắc Dật khẽ cười. Ngay sau đó hơi thở kia trở nên càng ngày càng nặng, Bách Á Ninh mím chặt môi bị Hoắc Dật chậm rãi ngậm lên, hai đôi môi đầy đặn dây dưa nhau, nhưng cũng chỉ liếʍ chỉ mυ'ŧ, chóp mũi cọ sát chóp mũi, Bách Á Ninh vẫn nhắm chặt hai mắt, anh không biết Hoắc Dật vẫn luôn mở to mắt nhìn anh.

“Mở miệng ra.” Một tay Hoắc Dật ôm eo anh, một tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi anh, giọng điệu khàn khàn dụ dỗ anh, Bách Á Ninh chưa từng bị người ta hôn, loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới lạ lạ này khiến ý thức anh hỗn độn, anh ngoan ngoãn mở miệng, đầu lưỡi Hoắc Dật thuận lợi đưa vào, nhưng Bách Á Ninh không ngờ đối phương biểu hiện ra hết thảy thành thạo đều là ngụy trang, đầu lưỡi hai người quấn lấy trong miệng không hề có trình tự, có lẽ là bởi vì quá vội vàng xao động, thỉnh thoảng sẽ cắn răng, cắn lưỡi, Bách Á Ninh hừ nhẹ lên, khẽ cau mày, anh mở mắt, trong mắt không có bất cứ oán giận hay cười nhạo gì, nhưng Hoắc Dật vẫn bị anh cũng cảm thấy hơi khó chịu, vì thế cường độ hôn môi trở nên chậm lại, quấn lấy đầu lưỡi ướŧ áŧ mềm mại của Bách Á Ninh không ngừng mυ'ŧ, giống như ăn kẹo, hắn mê muội khi đối phương không thể rút lui, không hề chống đỡ lộ ra một chút yếu ớt, bởi vì đây là lần đầu tiên Hoắc Dật nhìn thấy vẻ mặt khác trên khuôn mặt quá bình tĩnh như Bách Á Ninh đêm nay.