Tóc Thẩm Ngọc Trân đã hai màu, sợi tóc hỗn độn, mặt có nhiều nếp nhăn vì làm lụng vất vả, đáy mắt xanh mét, vành mắt phiếm hồng. Ánh mắt Lục Bách Ninh phức tạp, anh vừa định cúi xuống nâng người phụ nữ kia lên thì bà đã né tránh tay anh, bà chỉ chỉ về phía bên trong phòng bệnh, trong con người tràn đầy sự đau lòng, nhưng cũng không phải vì Lục Bách Ninh, bà hạ giọng giống như sợ người khác nghe được vậy.
“Con cứ kệ mẹ đi, đi vào khuyên em trai con trước, một ngày nay nó chưa ăn uống gì…Hôm nay nó nói muốn ra khỏi phòng phơi nắng, sau đó lại muốn xuống đất đi lại một chút, nhưng mới đi được vài bước đã ngã…Em trai con.”
Hai mắt Thẩm Ngọc Trân đỏ lên nhìn về phía Lục Bách Ninh, môi bà run rẩy nói:
“Nó nói mình là một phế nhân, nó không muốn sống nữa…”
Nước mắt bà tuôn rơi như sắp hỏng mất, rất ít khi bà dùng ánh mắt này nhìn Lục Bách Ninh, là loại ánh mắt rất cần anh.
Lục Bách Ninh im lặng nhìn chăm chú Thẩm Ngọc Trân, anh quy loại ánh mắt rất ít khi xuất hiện này thành cách biểu đạt tình thương của mẹ, một lúc lâu sau môi Lục Bách Ninh giật giật, anh nhéo nhéo đôi tay thô ráp của mẹ rồi đi vào phòng bệnh.
Đây là phòng bệnh một người, thiếu niên trên giường nằm nghiêng đưa lưng về phía cửa, khi nghe thấy tiếng bước chân, cậu ấy nghĩ Thẩm Ngọc Trân trở về nên gầm nhẹ lên.
“Con nói rồi, để con ở một mình đi.”
Lục Bách Ninh nhìn sống lưng gầy yếu của thiếu niên trên giường, anh nhẹ nhàng gõ cửa phòng, đây là ám hiệu mà anh và cậu ấy đã ước định khi Bách Tiểu Bảo mới kiểm tra ra bệnh gia truyền.
Quả nhiên, người trên giường im lặng một lúc sau đó mới nhẹ giọng gọi một tiếng.
“Anh?”
Bách Tiểu Bảo chậm rãi quay người lại, cậu ấy quá gầy, sắc mặt còn tái nhợt, trên cánh tay lõα ɭồ tràn đầy lỗ kim tiêm, còn có các đốm xanh tím. Bách Tiểu Bảo giống Thẩm Ngọc Trân hơn, cậu ấy như một món đồ sứ dễ vỡ vậy. Bách Tiểu Bảo nhìn về phía Lục Bách Ninh sau đó cười thật tươi rồi chậm rãi vươn tay về phía thanh niên.
“Anh, cuối cùng anh cũng đến thăm em rồi.”
Lục Bách Ninh gật gật đầu, anh lấy bình giữ nhiệt trong túi ra rồi đặt lên bàn cạnh giường bệnh, đôi tay đưa lên nhẹ nhàng sờ lên mặt Bách Tiểu Bảo.
‘Sao em không ăn cơm, không đói bụng sao?’
Thanh niên khua tay múa chân, trong mắt chứa một ít sự trách cứ.
Thiếu niên trên giường lắc đầu, cậu ấy nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại chậm rãi xốc chăn trên người mình lên, hai chân Bách Tiểu Bảo cực kỳ gầy yếu, khớp ứng đã biến hình, trên làn da trắng nõn đều là các vết bầm loang lổ.
Bách Tiểu Bảo cười thảm.
“Anh, vốn trên tầng này còn có một người nữa, mấy ngày trước người kia chết rồi, mẹ gạt em, mẹ cho rằng em không biết, nhưng em đã sớm nghe nói rồi…Anh, anh nói xem, em sẽ chết sao?”
Lục Bách Ninh lắc đầu lau nước mắt đi giúp thiếu niên, ánh mắt anh kiên định tràn ngập sức mạnh. Bách Tiểu Bảo nhìn anh dùng ngôn ngữ câm điếc nói.
‘Em sẽ không chết, anh và mẹ sẽ không để em chết, anh sẽ nỗ lực cứu em, tin tưởng anh được không?’
“Anh, xin lỗi anh, em biết em vẫn luôn làm liên lụy anh…Em là một phế vật đến đi cũng không đi nổi, có đôi khi em nghĩ chi bằng đừng cố gắng cứu em nữa, để em chết giống ba đi, như vậy mẹ và anh có thể nhẹ nhàng một chút…”