Tô Niệm Niệm sửng sốt một chút, rút tay lại, lui về phía sau một khoảng.
"Tôi có chút say, muốn mua th.uốc giải r.ượu."
Cô không nói gì về việc bị sốt, nếu Cố Bắc Đình biết chuyện này, nhất định sẽ đưa cô đến bệnh viện.
Chỉ nói mình say r.ượu cũng khiến Cố Bắc Đình cau mày.
Tô Niệm Niệm cụp mi xuống, tránh ánh mắt, thấp giọng nói: “Lần sau cháu sẽ không uống nhiều như vậy nữa.”
Giọng điệu ngọt ngào của cô khiến lông mày Cố Bắc Đình càng nhíu chặt.
Trước đây, Tô Niệm Niệm luôn cố ý đối đầu, nhấn mạnh với anh nhiều lần rằng hai người không có quan hệ huyết thống.
Nhưng bây giờ, cô giống như Cố Thiên Thiên, coi anh như chú ruột.
Trầm mặc.
Lúc này, Cố Thiên Thiên chạy ra khỏi câu lạc bộ sau khi không tìm thấy hai người họ.
Khi đến gần, cô cảm thấy có gì đó không ổn.
Cố Thiên Thiên nhanh chóng phá vỡ sự im lặng, đi đến chỗ Tô Niệm Niệm: "Niệm Niệm, để tớ đưa cậu về."
Còn chưa kịp động đậy, đã bị Cố Bắc Đình nghiêm khắc chặn lại.
“Đã uống rượu rồi còn muốn lái xe à?”
Cố Thiên Thiên sửng sốt, cúi đầu mím môi: "Cháu quên mất..."
Cố Bắc Đình cầm lấy chìa khóa: "Tôi đưa cháu về."
Nói xong liền nhìn về phía Tô Niệm Niệm.
Cứ nghĩ cô sẽ từ chối.
Nhưng Tô Niệm Niệm lại ngoan ngoãn gật đầu: “Xin lỗi, làm phiền chú rồi.”
Cố Bắc Đình dừng lại, cảm thấy khó chịu không tả xiết.
Phía sau đột nhiên có tiếng bước chân.
Hoắc Minh Ngọc chạy tới, dừng lại trước mặt Tô Niệm Niệm: "Cậu muốn về à? Tôi không uống rượu, để tôi đưa cậu về."
Đều là người lớn, ai cũng hiểu ý tứ câu nói này.
Tô Niệm Niệm cười nhẹ: “Không cần phiền cậu đâu, chú Cố sẽ đưa tôi về.”
"Vậy... được rồi." Hoắc Minh Ngọc cúi đầu, đột nhiên lắp bắp nói: "Vậy... Tô Niệm Niệm, chúng ta có thể thêm WeChat không?"
Lúc nãy đã làm Hoắc Minh Ngọc xấu hổ một lần trong phòng bao, bây giờ Tô Niệm Niệm không thể từ chối được nữa. Cô lấy điện thoại, mở WeChat ra thêm bạn với Hoắc Minh Ngọc.
Hoắc Minh Ngọc không giấu được nụ cười trong mắt. Tô Niệm Niệm vẫy tay: "Tôi về trước. Tạm biệt."
“Được rồi, tạm biệt.” Hoắc Minh Ngọc liên tục gật đầu.
Cố Bắc Đình nhìn thấy hết thảy, bàn tay dần dần siết chặt.
Nhà của Cố Thiên Thiên và căn hộ mới của Tô Niệm Niệm ở hai hướng ngược nhau, Cố Bắc Đình đưa Cố Thiên Thiên về trước, sau đó quay lại đưa Tô Niệm Niệm trở về.
Chỉ còn lại hai người trong xe, không khí bỗng trở nên ngưng trọng.
Trên đường đi, Tô Niệm Niệm nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ không muốn nói chuyện.
Cố Bắc Đình thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái, cũng không lên tiếng.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước cửa.
Cố Bắc Đình đem vali của Tô Niệm Niệm từ cốp xe đẩy ra.
Tô Niệm Niệm nhận lấy: “Cám ơn, hôm nay lại làm phiền chú rồi.”
Giọng điệu lịch sự lại xa cách.
Cố Bắc Đình mím môi, muốn nói gì, lại nuốt xuống.
Cuối cùng chỉ nhẹ giọng quan tâm: "Sau này đừng uống r.ượu nữa."
Tô Niệm Niệm mỉm cười: "Tôi biết rồi. Nếu không có chuyện gì thì tôi về trước."
Nói xong cô quay người bước vào trong tòa nhà.
Cố Bắc Đình nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Mọi thứ trong căn hộ mới đều được Cố Thiên Thiên sắp xếp cẩn thận.
Tô Niệm Niệm nhìn liền cảm thấy dễ chịu, nhưng sự lạnh lẽo và xa lạ của ngôi nhà mới vẫn khiến cô có chút khó xử.
Sau khi đặt vali xuống, Tô Niệm Niệm đi tắm.
Cô không có thời gian đi mua thuốc nên nghĩ có lẽ ngủ một giấc sẽ ổn.
Vừa nằm xuống giường, điện thoại của cô đột nhiên rung lên.
Thông báo WeChat hiện lên một dòng nhắc nhở——
"Cố Bắc Đình" yêu cầu thêm bạn.