Tâm Niệm

Chương 11: Quên đi

Luồng khí lạnh ùa thẳng từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, Cố Bắc Đình cảm thấy máu toàn thân lạnh buốt.

Đến lúc này anh mới nhận ra——

Tô Niệm Niệm... thật sự đã rời đi!

Cô đổi số điện thoại di động, bán nhà, quyết tâm cắt đứt mọi liên lạc với anh.

Cố Bắc Đình lùi lại một bước, lưng đập vào bức tường lạnh lẽo.

Anh từ từ cúi đầu, nắm chặt hai tay.

Một lúc sau, Cố Bắc Đình lấy điện thoại di động ra, mở Wechat, vào cuộc trò chuyện với Tô Niệm Niệm, đôi tay run rẩy gõ một dòng rồi gửi đi.

Tin nhắn lại xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ.

Cố Bắc Đình nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn vừa gửi một lúc lâu, sau đó bàn tay đang cầm điện thoại từ từ buông xuống.

Ba năm sau.

New York, Hoa Kỳ.

Tô Niệm Niệm ngồi trên sàn căn hộ.

Trong cuộc gọi video, giọng nói của Cố Thiên Thiên có vẻ phấn khích: "Niệm Niệm, cuối cùng cậu cũng về rồi sao?!"

Tô Niệm Niệm gật đầu: “Ừ, khóa học nâng cao đã kết thúc.”

"Thật tốt quá!" Cố Thiên Thiên nằm trên giường lật người, lông mày hiện lên vẻ vui mừng, "Ngày mai tớ tới sân bay đón cậu!"

Tô Niệm Niệm gật đầu cười nói: "Được."

"Lúc trước, cậu nói muốn đi ba năm, tớ luôn cảm thấy thời gian quá dài, hiện tại lại cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh." Cố Thiên Thiên cảm khái nói.

Nghe vậy, Tô Niệm Niệm giật mình.

Ba năm, hơn một ngàn ngày trôi qua, cô cùng Cố Bắc Đình không có liên lạc.

Trong ba năm qua, mỗi lần Cố Thiên Thiên gọi điện cho cô, hai người đều ngầm thỏa thuận sẽ không nhắc đến Cố Bắc Đình nữa.

Nghĩ tới Cố Bắc Đình, Tô Niệm Niệm trong lòng vẫn như cũ thấy đ.au đớn.

Cô không thể đếm được đã bao đêm cô thức dậy òa khóc.

Ngày tháng trôi qua, vết sẹo trong lòng Tô Niệm Niệm dường như đang dần đóng vảy.

Số lần cô nghĩ đến Cố Bắc Đình ngày càng ít đi.

Sau khi cúp điện thoại, sự tĩnh lặng lại quay trở lại. Tô Niệm Niệm nhìn vali trước mặt, trong lòng có chút thất vọng.

Ba năm trước, cô đến New York một mình, không mang theo nhiều thứ khi rời đi.

Trở lại Trung Quốc lần này thực sự là một khởi đầu mới.

Sáu giờ chiều, Tô Niệm Niệm hạ cánh xuống Thượng Hải.

Cố Thiên Thiên, người đang đứng chờ ở lối ra nhìn thấy cô, liền lao tới:"Niệm Niệm, hoan nghênh trở về nhà!"

Tô Niệm Niệm duỗi tay ôm chặt lấy cô, hốc mắt không khỏi ươn ướt.

Cô đã sống một mình ở nước ngoài được ba năm, không có bạn bè hay gia đình bên cạnh, phải tự mình giải quyết mọi việc.

Rốt cuộc thì cảm giác cô đơn thật khó chịu.

Tô Niệm Niệm đã nghĩ đến việc từ bỏ, nhưng cuối cùng lại nghiến răng kiên trì.

Lúc này, mọi khó khăn cuối cùng cũng kết thúc.

Tô Niệm Niệm vẫn chưa nói với ai về việc trở về Trung Quốc, chỉ có Cố Thiên Thiên biết.

Sau khi lên xe, Cố Thiên Thiên thắt dây an toàn nhưng lại thấy Tô Niệm Niệm bất động.

Cô cười đùa: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn không biết thắt dây an toàn?”

Nói xong liền nghiêng người, rút dây an toàn bên người Tô Niệm Niệm ra thắt chặt lại.

Tô Niệm Niệm nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt, khuôn mặt của Cố Bắc Đình không khỏi xuất hiện trong đầu cô.

Phân cảnh như thế này đã từng xảy ra trước đây.

Thấy cô thẫn thờ, Cố Thiên Thiên đưa tay ra vẫy hai lần trước mắt cô.

"Niệm Niệm, có chuyện gì vậy?"

Tô Niệm Niệm tỉnh táo lại, nhẹ nhàng lắc đầu: "Tớ không sao, chỉ là đã lâu không thắt dây an toàn nên quên mất."

Ở Mỹ, cô thường xuyên đến thư viện vẽ tranh hoặc đi học, hiếm khi ra ngoài chứ đừng nói đến đi ô tô.

Cố Thiên Thiên mỉm cười, khởi động xe, không tiếp tục chủ đề: "Tớ đã tìm cho cậu một căn nhà, nhưng hiện tại muốn dẫn cậu đi một nơi khác."