Tận Thế Tới: Ta Dựa Vào Tiền Thưởng Để Dự Trữ Hàng Hóa

Chương 50: Ngàn Vạn “Phú Bà”

Ngày thứ 14.

Thời tiết của Giang Thành hiện tại đã dần dần nóng như lò lửa, nhiệt độ ngày hôm sau đã đạt tới bốn mươi độ. Các thương hiệu chống nắng tranh nhau đẩy mạnh tiêu thụ nên mỗi ngày mở ra giao diện nào đó đều là liên quan tới vật dụng chống nắng.

Mà ở phân khúc đồ điện làm mát thì lượng tiêu thụ so những năm qua cũng đặc biệt nóng nảy. Như thương hiệu điều hòa cao cấp Cách Lực mấy ngày nay cũng bán được gấp mấy lần so với bình thường, liền ở cửa hàng online cũng phải đặt trước và đợi từ một đến hai tuần mới giao hàng.

Trên TV thì mỗi ngày đều phát tới tin tức các chuyên gia giảng giải biện pháp phòng tránh bị cảm nắng và cách xử lý như thế nào cho người dân.

Ngay cả phòng khách cùng phòng ngủ của cô cũng mở điều hoà xuyên suốt một đêm, ngày thường chỉ cần điều chỉnh ở 28 độ thì đã cảm thấy tương đối dễ chịu, nhưng buổi tối hôm qua mặc dù giảm đến 26 độ vẫn như cũ có chút oi bức khó chịu.

Sáng sớm cô bị tiếng chó sủa đánh thức, đại khái là bởi vì tối hôm qua cô thức đêm đọc các loại tư liệu trong sách điện tử, không sai biệt lắm gần ba giờ sáng mới ngủ, nên liền bảy giờ sáng vẫn không thể đứng dậy nổi.

Đã qua giờ cơm quy định nên bụng trống không của Lõm Lõm và Lồi Lồi đã sớm kêu ùng ục, bất đắc dĩ mới vào phòng đánh thức chủ nhân đang ngủ nướng. Kích cỡ của hai đứa nhỏ bây giờ không sai biệt lắm so với loại Lạp Bố Lạp, cả hai nhào lên đồng thời thiếu chút làm Cố Đồng Vãn ngạt thở.

Rốt cuộc lúc trước Liêu Vân Vân từng nói lượng ăn của hai đứa này có thể ăn chết mình, hiện tại lượng cơm hai đứa đã biến thành 3 kg thịt tươi và năm cân thức ăn cho chó, đây là dưới tình huống Cố Đồng Vãn nghiêm ngặt khống chế, nếu không bọn chúng còn có khả năng ăn nhiều hơn.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Cố Đồng Vãn đi ra ngoài ban công, mười giờ rưỡi sáng, mặt trời bên ngoài đã phơi xa xa trên đỉnh đầu các tòa nhà, trong tầm mắt tựa hồ hình thành một mảnh mông lung vặn vẹo.

Cố Đồng Vãn mím môi, đáy mắt có hào quang nhỏ yếu hiện lên, cô nhớ kỹ mưa to kiếp trước sẽ xảy ra vào giữa tháng tám, sau đó mới thật sự là thời tiết cực nóng. Nhưng một đời này tựa hồ so với tình huống ở kiếp trước ngày càng thêm nghiêm trọng, nếu như nhiệt độ không khí cứ tiếp tục lên cao như vậy, không tới thời gian nửa tháng, nhiệt độ không khí có lẽ sẽ sớm tiến vào thời tiết cực nóng.

Trong khoảng thời gian này cô mỗi ngày đều lặp lại thói quen ghi nhớ lộ tuyến và vị trí cửa hàng của khu vực phụ cận Tử Kinh. Sau đó đi chợ nông sản mua một nhóm hoa quả tươi, chủ yếu là loại cô thích ăn như dưa hấu, bồ đào còn có dưa vàng, lê tuyết, bất quá trên thẻ tiền có hạn, chỉ mua hơn tám nghìn.

Còn lại một chút tiền cuối cùng, cô quyết định lên trên mạng mua sắm bốn túi gạo năm mươi ký, mười thùng chai nước khoáng, 100 ký lương thực khô, hai thùng mì tôm, năm thùng dầu lạc, ba mươi ký đầu mì, các loại lạp xưởng hun khói và vài thùng thịt hộp, đây đều là chuẩn bị cho Liêu Vân Vân.

Những vật tư này tại tận thế đủ cho Liêu Vân Vân ăn tiết kiệm dùng được trong nửa năm, cộng thêm vật tư tự cô ấy dự trữ thì sau tiến vào căn cứ, sinh hoạt hẳn là không thành vấn đề.

Dù sao cô và Liêu Vân Vân cũng đi ra từ một cái cô nhi viện, nhận biết vài chục năm, quan hệ thân mật nhất, nhưng cuối cùng người cô tin tưởng nhất vẫn là bản thân mình. Vì an toàn là điều tiên quyết, cô không cách nào đem chân tướng báo cho Liêu Vân Vân, càng không cách nào xác định mình có thể mang theo thêm một người tại tận thế bình yên sinh hoạt hay không, dù sao mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình.

Làm bạn bè cô chỉ có thể giúp được đến như vậy, cô không thể tiết lộ về tận thế cho Liêu Vân Vân, cô vừa không tin bất luận người nào bên ngoài, cô càng không muốn để lại bất kỳ tai họa ngầm nào cho mình. Liền trước mắt mà nói, mấy ngày sắp tới chỉ có thể thừa dịp thời tiết khác thường gợi ý một chút cho Liêu Vân Vân độn những vật tư trọng yếu.

Toàn bộ đồ vật là cô lấy cớ công ty đóng cửa không phát ra được tiền lương cho nhân viên, kết quả chỉ có thể thay thế bằng quà Tết còn tồn đọng trong đầu năm nay. Dùng hình thức chuyển phát nhanh đưa toàn bộ vật tư đến trong tiệm của Liêu Vân Vân tạm thời gửi ở đó.

Không dám trực tiếp đưa tới nhà Liêu Vân Vân, chủ yếu là lo lắng bị nhân viên chuyển phát nhanh nhớ thương từ đó lưu lại tai hoạ ngầm. Về phần nhân viên trong tiệm cũng không quan trọng, dù sao bọn họ chỉ là làm công ăn lương, cũng không có khả năng biết địa chỉ nhà Liêu Vân Vân.

Cô rút ra một ngày thay Liêu Vân Vân khuân đồ về nhà.

“Những vật này tớ cũng không dùng được, cậu nếu là muốn ăn liền tùy tiện cầm, trong nhà của tớ vẫn còn lại một chút.” Cố Đồng Vãn cố ý chọn thời gian buổi trưa cùng Liêu Vân Vân về nhà bỏ đồ.

“Công ty này là phá sản đến mức nào, đến tột cùng thiếu các cậu bao nhiêu tiền a, nếu là tớ liền mới không lấy đám đồ chơi này đâu, tớ liền muốn tiền, nếu là không cho tới liền đi sở lao động báo cáo bọn họ!” Liêu Vân Vân bất bình thay bạn thân.

“Công ty là thực sự hết tiền, kiện cũng vô dụng, có thể phát ra mấy cái này cũng đã không tệ rồi, dù sao tớ cũng tạm thời muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian, nói thật, mấy cái này cậu giữ lại từ từ ăn đi, trong nhà của tớ vẫn còn.” Cố Đồng Vãn cười nói.

Liêu Vân Vân bận bịu lôi kéo cô: “Nếu không, cầm một ít bán trong tiệm của tớ? Hoặc là tớ giúp cậu đẩy mạnh tiêu thụ trong vòng bạn bè, có thể bán tới lấy một chút tiền.”

Cố Đồng Vãn lắc đầu cự tuyệt: “Thật không cần, như vậy cũng phiền phức, dù sao bình thường cậu cũng phải mua ăn, liền giữ lại từ từ dùng đi, những vật này thời hạn sử dụng cũng dài.”

“Cậu cảm thấy tớ giống như người biết bật lửa nấu cơm sao?” Liêu Vân Vân hỏi ngược lại.

“Về sau từ từ có lẽ sẽ học được, dù sao trước để đó đi, coi như tặng sớm quà tết cho cậu.” Cố Đồng Vãn trêu ghẹo.

“Tớ nhổ vào, quà tết hay là cậu trực tiếp phát lì xì cho tớ a.”

Từ nhà Liêu Vân Vân rời đi, vừa đi đến dưới lầu, liền nhận được một khoản tiền gửi xuyên quốc gia, là 2 triệu đô la.

Cố Đồng Vãn hít thở sâu một hơi, rốt cục lộ ra bộ dáng tươi cười, tiền truy nã cuối cùng cũng tới, lúc này cô cũng được xem như “Phú bà ngàn vạn” đi.