Tận Thế Tới: Ta Dựa Vào Tiền Thưởng Để Dự Trữ Hàng Hóa

Chương 47: Lương Thực Tinh Thần Cũng Phải Độn

Bên này Cố Đồng Vãn tay không bắt sói thành công, tâm tình vui vẻ không gì sánh được.

Trực tiếp thanh toán 70.000 tệ cho Lưu Kim Đức, còn lại một vạn tệ chờ sau khi nhà ở xây xong liền sẽ thanh toán.

Dạng này vừa xuống, số dư tài khoản trên WeChat hiện tại vẫn còn 143230.6 tệ lẻ, Cố Đồng Vãn đột nhiên cảm giác được chính mình vẫn có thể tiếp tục độn hàng mua mua mua sắm.

Lần này trực tiếp đi tiệm cơm Đông Bắc, gọi mỗi món trên thực đơn mười phần, có địa tam tiên, nồi xào bông cải, thịt nhồi cà tím, thịt kéo da đông bắc, thịt băm viên, tàu hũ ky gói thịt muối, cà kho hộp, đậu hũ hầm ớt xanh, giò tương, tương đại cốt, thịt ướp mắm chiên đặc biệt, tương đông bắc chấm đồ ăn, đậu giác hầm đại cốt, đậu hũ cải trắng hầm miến, cho gọi hết một lần, hết thảy tốn hơn 5 vạn, mặt khác lại gói thêm 300 phần cơm trắng, hết thảy bỏ ra 15.000.

Thừa dịp thời gian đóng gói thức ăn, Cố Đồng Vãn đi thẳng đến khu quảng trường điện tử mua mười cái laptop Ngũ Đài, năm cái thiết bị đọc sách điện tử 128GB, và 20 cái sạc dự phòng 20.000 mAg, tiêu hết thảy hơn bảy vạn.

Cầm mười cái laptop chạy tới cửa hàng sửa máy vi tính, rồi trực tiếp lấy ra một tờ danh sách, bên trong đều là các bộ phim, chương trình truyền trong ngoài nước. Nói là danh sách, trên thực tế đánh ra đến khoảng chừng mười mấy trang giấy a.

Sau tận thế nguồn điện khôi phục lại chậm chạp, vì hầu hết mạng lưới xây dựng cơ bản đều đã bị phá hủy. Con người hậu thế vẫn luôn tận sức khôi phục thông suốt hệ thống, nhưng mãi cho đến năm thứ ba mới khắc phục được một phạm vi nhỏ, dù vậy cũng chỉ có người ở trong căn cứ mới được sử dụng.

Cho dù sau tận thế Cố Đồng Vãn không có tư cách tiến vào căn cứ, nhưng nghe nói chỉ riêng người ở tầng lớp thấp nhất thì mỗi ngày cũng có thể hưởng thụ hai giờ cung cấp điện, về phần một bộ phận nhỏ đặc quyền ở trong các khu biệt thự còn được cung cấp toàn thời gian 24 giờ. Thậm chí về sau khi thời tiết cực nóng lần nữa tiến đến, bọn họ trong phòng không chỉ tận hưởng điều hoà không khí, còn có đồ uống lạnh, so với trước tận thế căn bản không có gì khác biệt.

Cố Đồng Vãn không muốn dưới tình huống không có internet tại tận thế, mỗi ngày trừ ăn cơm ra thì chỉ có ngủ, món ăn tinh thần đối với cô cũng trọng yếu giống như vậy. Vì thế cô không chỉ muốn tải xuống laptop các tri thức liên quan tới các phương diện kỹ thuật, mà còn muốn thu thập nhiều thể loại phim ảnh và chương trình tạp kỹ.

Không phải không nghĩ tới sau tận thế đi một chuyến đến thư viện “mua hàng không đồng”, nhưng vì cấu tạo thư viện phức tạp, đủ loại thư tịch bày ra, muốn tìm thứ gì đó cần phải tiêu hao thời gian nhất định, còn nếu cứ vơ vét lung tung bỏ vào không gian thì chỉ làm gia tăng gánh nặng mà thôi.

So sánh thì thấy sách điện tử tiện lợi hơn nhiều, mua năm cái thiết bị đọc sách, tải xuống đầy đủ các loại tri thức tương quan tiện cho nhu cầu chính mình, còn nhiều hơn thì cô cũng không dùng được, cô còn chưa có vĩ đại đến mức cố ý bảo tồn cái gì mà lịch sử văn minh nhân loại đâu.

Chẳng qua trước mắt tiền trên thẻ vẫn còn chưa sung túc, cô chỉ có thể tạm thời mua trước mười cái laptop, trừ mấy thể loại phim TV để người ta download bên ngoài, mặt khác như nông nghiệp sinh sản, sửa chữa thuỷ điện, lịch sử văn học, địa lý thiên văn và thầy thuốc gia đình thì chỉ có thể tự mình tìm kiếm trên mạng đăng ký hội viên rồi tải xuống về máy đọc sách điện tử.

“Anh giúp tôi download các loại phim và chương truyền hình trong và ngoài nước cho mười cái máy tính này, hai tuần sau hoàn thành, đến lúc đó tôi thanh toán 4.000 tiền công, anh thấy được không?”

Thợ sửa máy tính trẻ tuổi đại khái chưa gặp qua dạng khách hàng này, nhìn qua 10 cái laptop mới tinh, lại nhìn gương mặt Cố Đồng Vãn trắng nõn dịu dàng, trố mắt một lúc lâu.

Mãi cho đến khi Cố Đồng Vãn hỏi lần thứ hai, hắn mới hỏi lại: “Liền download các thể loại phim ảnh và gameshow truyền hình? Không có yêu cầu khác?”

“Không có yêu cầu, tải xuống hết là được.” Cô cũng không muốn giải thích nhiều, dù sao cũng chỉ là giao dịch mà thôi, không làm liền dẹp đi, còn có thể đi tìm người khác, cô không tin đầu năm nay còn có người có tiền mà làm khó dễ, lại nói, chỉ là download phim ảnh có bao nhiêu mệt mỏi.

Thợ sửa do dự nói: “Có thể thì có thể, chính là tôi không theo kịp tốc độ đường truyền.”

“Nhiều hơn 500, không có khả năng lại tăng thêm nữa.” Cố Đồng Vãn híp mắt thấp giọng nói.

Thợ sửa chữa yên lặng đem laptop thu lại.

Nửa tháng liền có thể kiếm lời 4500, so với tiền lương hắn đi làm một tháng bình thường còn nhiều hơn. Thêm sát vách nhà mình chính là công ty viễn thông, anh hắn cũng đang làm tại đó, cái này còn không phải là cơ hội tốt dùng tới sao.

Từ quảng trường điện tử đi ra, cô lại dạo quanh một vòng, đem thông tin ghi nhớ để cho kế hoạch “mua hàng không đồng” sau tận thế, lúc này mới lái xe về nhà.

Đem đồ vật trong xe tải ném vào trong không gian, Cố Đồng Vãn vừa về đến nhà, hai đứa Lưỡng Tiểu một đen một trắng liền hấp tấp băng băng xông về phía mình.

Chẳng lẽ là ảo giác? Thế nào cảm giác thân hình Lưỡng Tiểu so với hôm qua lại lớn hơn một chú.

Hai đứa nó hoàn toàn khác biệt so với lúc vừa được mang về nhà, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn bằng một nắm tay, lúc này mắt thường đều có thể nhìn ra trọng lượng tầm mười cân, hai đứa đồng thời nhào tới hơi kém chút đem cô ngã nhào.

“Được rồi, biết mấy đứa đói bụng, chuẩn bị ăn cơm.”

Tay trái tay phải đồng thời sờ lên hai cái đầu, không nói những cái khác, lông xù sờ lên xúc cảm thật là tốt. Trong khoảng thời gian thời tiết ngày càng ấm lên, phòng khách nhà cô đều liên tục mở điều hoà không khí, nếu không thì cô lo lắng Lưỡng Tiểu chịu không được.

Từ trong tủ lạnh lấy ra một tảng thịt bò, cắt thành mỗi khối nhỏ ba cm, bất quá một lần không dám cho ăn quá nhiều, chỉ cho mỗi đứa Lõm Lõm và Lồi Lồi một phần 200 gram, lại tăng thêm cho chúng nó một cân thức ăn cho chó.

Kết quả chỉ một loáng chúng nó đã ăn xong, lại quấn quýt quanh chân mình. Cố Đồng Vãn thấy tụi nó còn chưa no bụng, thở dài một hơi, lại cho thêm mỗi đứa nửa cân thức ăn cho chó, lúc này mới triệt để thỏa mãn dạ dày Lưỡng Tiểu.

Chờ hai đứa ăn xong, cô lại từ trong không gian lấy ra một bình 500 ml nước giếng cổ, cho Lưỡng Tiểu uống.

Trong khoảng thời gian này cô đã dưỡng thành thói quen mỗi sáng sớm thức dậy trước tiên là uống 200 ml nước giếng trong không gian, đồng thời cũng cho Lưỡng Tiểu uống một chút, nhờ vậy mà lông tóc chúng nó so với lúc trước ngày càng bóng loáng căng nhuận.

Mà bản thân cô cũng cảm thấy mỗi ngày tràn đầy tinh lực, chí ít đi ra ngoài làm việc nếu cảm thấy mệt, uống một ly nước giếng trong nháy mắt liền khôi phục không ít.