Tận Thế Tới: Ta Dựa Vào Tiền Thưởng Để Dự Trữ Hàng Hóa

Chương 40: Đánh Chó Mù Đường Không Bằng Chậm Rãi Giày Vò

Cố Đồng Vãn chỉ nhìn một chút tin nhắn nhà bọn họ gửi tới, sau tiếp tục lướt xuống khung chat khác.

Một tin trong đó là từ đồng sự cũ phát tới cho cô một cái "dưa" thật lớn, nói về sự tình gần nhất của tên chó phó tổng. Hắn không chỉ có liên tiếp bị người ở chỗ làm báo cáo quấy rối tìиɧ ɖu͙©, còn bị báo cáo lạm dụng chức quyền cố ý thay đổi nhà cung cấp khác, rồi còn có tác phong sinh hoạt cá nhân không đứng đắn các loại, ngày thứ hai thậm chí vợ cả của hắn còn nháo đến tận công ty.

Còn có một tin khác chính là Liêu Vân Vân hai ngày trước gửi tới, kể về buổi kỷ niệm thành lập 50 năm cô nhi viện, không ít người đi ra từ cô nhi viện đều trở về tham gia. Liền ngay cả một người hành tung thần bí, nhiều năm không gặp qua như Trần Yến Tây cũng ở trong đó.

Liêu Vân Vân còn thay Cố Đồng Vãn đáng tiếc bỏ lỡ thời cơ tốt, nhất định phải đi công tác vào lúc đó, nếu không liền có thể tụ họp một chút cùng đồng bọn đã từng chơi chung.

Cố Đồng Vãn một chút cũng không để ý những thứ này, dù sao thông thường đại đa số người nguyện ý trở về tham gia đều là có cuộc sống sinh hoạt trôi qua không tệ, hoặc là là có chút thành tựu rồi tới khoe khoang một phen.

Cô trước kia cũng từng tham gia mấy lần họp lớp cấp 2, phụ nữ thì vội vàng chia sẻ đời sống tình cảm, còn đàn ông trên cơ bản đều sẽ uống rượu rồi khoe khoang về chiến tích công việc.

Bất quá Liêu Vân Vân nhắc đến Trần Yến Tây, Cố Đồng Vãn liền không tự chủ nhớ lại hình bóng một người trong khoảng thời gian còn ở cô nhi viện, hắn lớn hơn cô bốn tuổi, dáng người đơn bạc cao gầy nhưng tính tình lại rất bướng bỉnh.

Trên thực tế những năm này, cô cùng Trần Yến Tây còn có Liêu Vân Vân đều liên lạc qua, thời điểm tất niên cũng sẽ ngẫu nhiên phát tới tin tức chúc mừng, bất quá bởi vì không sống cùng một thành phố, cho nên cũng đã bảy tám năm chưa từng gặp mặt.

***

Lúc này chủ nhân của tin nhắn, Liêu Vân Vân đang ngồi một góc ở hội sở Bạch Hạc, buồn bực ngán ngẩm cầm ly nước chanh uống từng chút một, ánh mắt thỉnh thoảng xẹt qua đánh giá mấy vị trí có người. Vô luận nam hay nữ, ăn mặc lời nói đều thoát ra một cỗ hương vị tinh anh xã hội.

Liêu Vân Vân chưa từng tới cái hội sở này, nhưng là trong vòng bạn bè cô cũng từng có người đến đây tiêu dao. Một đêm tiêu phí chỗ này có thể cao lên tới năm chữ số, chi phí hội viên cũng cao đến doạ người, nên tại vòng tròn nhỏ của giới thượng lưu Giang Thành vẫn tương đối nổi danh.

Dù vậy hội sở Bạch hạc cũng không được tính là hội sở cao cấp nhất Giang Thành, thậm chí so với mấy cái ở thủ đô thì chỉ có thể coi là trình độ trung đẳng.. Bất quá Liêu Vân Vân vẫn tự xưng là cao không thể với tới.

Biết hôm nay bị hẹn gặp mặt ở chỗ này, Liêu Vân Vân liền cố ý đổi sang một thân hàng hiệu từ đầu đến chân tổng giá trị có năm con số trở lên, đây là cô cắn răng mua về trước đó, sau lại không nỡ mặc treo trong tủ quần áo, bây giờ chỉ có võ trang đúng chỗ mới sẽ không có cảm giác thua người một bậc.

Đối phương đã trễ mười mấy phút rồi, Liêu Vân Vân mấp máy môi. Những năm này, đám người trong cô nhi viện cũng sẽ ngẫu nhiên tổ chức các loại hoạt động họp mặt, trong đó Liêu Vân Vân, bà chủ quán cà phê, là tham gia tích cực nhất, dù sao làm ăn trọng yếu nhất chính là khéo đưa đẩy cùng duy trì phương diện quan hệ. Cố Đồng Vãn bị cô lôi kéo bên dưới nên thỉnh thoảng cũng tới qua mấy lần, nhưng về sau bởi vì việc học cùng công việc bận rộn liền không có lại tham gia.

Duy chỉ có người kia, từ cô nhi viện đi ra đã tầm mười năm, lại không cùng tiểu đồng bọn lúc trước liên hệ. Nếu không phải năm đó cô còn bảo lưu số điện thoại, phía sau thông qua Wechat tìm kiếm được tài khoản, Liêu Vân Vân thật đúng là chưa hẳn có thể liên hệ với hắn.

Trong lòng chính là đậu xanh rau má, bỗng nhiên phía trước một bàn tay vươn tới, Liêu Vân Vân lập tức ngẩng đầu. Đập vào mi mắt là một đôi chân dài thẳng tắp dưới lớp quần tây màu đen cùng một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, phối với đai lưng in logo thϊếp vàng có chút chói mắt.

“Không có cố ý, vì có chút sự tình nên bị chậm trễ.”

Thanh âm trầm thấp vang lên liền tựa như đá rơi trong sơn cốc, thuần túy sạch sẽ làm cho lỗ tai người ta thư sướиɠ.

Liêu Vân Vân không phải người chủ nghĩa về ngoài, cũng không phải tuỳ tiện liền bị nam sắc câu dẫn, nhưng nam nhân đối diện mặc kệ là mặt mày hay là ngũ quan đều quá phận ưu việt.

Nhất là đôi mắt hẹp dài xinh đẹp, cùng cặp con ngươi màu đen nhàn nhạt bí ẩn, làm người ta đoán không ra cũng nhìn không thấu, tựa như một cái vòng xoáy có thể nhϊếp hồn đoạt phách.

Dưới cầm là hầu kết nhấp nhô gợi cảm, liền cùng cổ áo sơmi tôn lên chiếc cổ hoàn mỹ không sót chút gì. Liêu Vân Vân vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông có thể mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen lại thích hợp đến như vậy.

Trần Yến Tây, cùng cô còn có Cố Đồng Vãn một dạng, đều là từ cô nhi viện đi ra, chỉ là người trước mặt so với các cô đều đã nhanh tiến vào xã hội.

Đây không phải lần đầu tiên gặp mặt, nhưng chẳng biết tại sao, mỗi lần gặp mặt, trước đó Liêu Vân Vân vẫn luôn có chút hơi khẩn trương.

Rất nhanh cảm xúc của Liêu Vân Vân từ khẩn trương liền biến thành kinh diễm, nhưng cuối cùng dùng thời gian cực ngắn để điều chỉnh lại.

“Anh tìm tôi có việc gì, sẽ không phải chỉ là vì ôn chuyện đi?” Liêu Vân Vân khó được đùa nói.

Trần Yến Tây đôi mắt hẹp dài hơi giương lên, nhìn như đang mỉm cười, nhưng trên thực tế đáy mắt lại là một mảnh lạnh nhạt vô cảm.

“Không thể ôn chuyện à?” Trần Yến Tây hỏi ngược lại, tự nhiên ngồi xuống ở phía đối diện.

“Ha ha ~~” Liêu Vân Vân hơi kém chút không có trợn trắng mắt.

“Còn hai ngày nữa là sinh nhật Vãn Vãn, cái này cô giúp tôi đưa cho cô ấy.”

Trầm ngâm một chút, rồi tiếp tục nói: “Tôi chuẩn bị phải trở về lại thủ đô, cho nên không thể tự mình đưa cho cô ấy được”, một hộp quà đóng gói tinh xảo đẩy tới trước mặt Liêu Vân Vân.

Liêu Vân Vân vừa liếc qua, miễn cưỡng lắm mới nhịn xuống kinh ngạc.

“Phỉ Lệ Bách Đạt”

Cô nhận biết hãng này. Món đồ rẻ nhất của nó cũng phải ngang ngửa một tháng doanh thu của quán cà phê a.

“Trần Yến Tây, anh đối với Vãn Vãn cũng thật hào phóng.” Liêu Vân Vân thu hộp quà, một bên chua chua trêu chọc nói.

Nhưng vào lúc này, Liêu Vân Vân dư quang liếc nhìn phía trước, trong chốc lát liền cau mày lại, đáy mắt lập tức hiện lên phẫn nộ cùng tức giận.

Trần Yến Tây quay người một chút, trông thấy một nam một nữ ôm nhau cùng ngồi xuống, động tác hai người thân mật, hiển nhiên không phải mối quan hệ nam nữ bình thường.

Trong đầu Liêu Vân Vân bỗng nhiên hiện lên một câu không đầu không đuôi “tra nam tiện nữ”, sau đó liền lấy điện thoại di động tìm góc độ chụp vài tấm hình, lại lập tức cúi đầu gửi đi cho người nào đó.

Gửi xong tin nhắn, Liêu Vân Vân nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu nhíu mày nói “Không phải bạn trai của tôi, là Vãn Vãn.”

Trần Yến Tây khẽ giật mình, mặt cũng không lộ vẻ khác thường, thậm chí khóe miệng mỉm cười cũng chưa từng có bất kỳ biến hóa nào, mới hỏi: “Cô ấy khi nào lại kết giao bạn trai?”

Liêu Vân Vân nghe vậy ngẩng đầu, cười như không cười nói: “Giống như vừa mới kết giao không lâu, hắn nghe nói là cái phú nhị đại, điên cuồng theo đuổi Vãn Vãn nửa năm, anh cũng biết, liệt nữ sợ triền lang đi.”

Trần Yến Tây khóe miệng khẽ nhếch, không có tiếp tục điều tra gốc rạ, chỉ là ánh mắt dò xét Trương Hành bên kia dần dần trở nên lạnh lẽo.

Liêu Vân Vân nhịn không được, sau khi nói xong tin tức lại hỏi: “Anh cũng thích thầm lâu như vậy, thật sự bỏ được nhìn Vãn Vãn ở cùng một người đàn ông khác?”

Trong nháy mắt Trần Yến Tây liền ngẩng đầu, ánh mắt lương bạc khiến Liêu Vân Vân trong lòng run lên, liền nghe thấy thanh âm hắn lạnh lẽo vang lên: “Chim Ưng từ trước tới giờ không buông tha bất kỳ một con mồi nào.”

Đánh chó mù đường không bằng từ từ tra tấn, Trần Yến Tây hắn đã qua cái thời hành động theo cảm tính rồi, hắn biết cái gì sẽ làm cho người ta tuyệt vọng nhất.

Mãi cho đến Trần Yến Tây đưa cô trở lại khu nhà, toàn thân Liêu Vân Vân mới chợt rùng mình một cái.

Có một loại người ẩn nhẫn vì không họ phải nghẹn mà là sẽ xuất ra đại chiêu, cô không thể trêu vào không thể trêu vào.

Từ hội sở đi ra ngoài, Liêu Vân Vân đột nhiên cảm giác được nhiệt độ không khí bên ngoài tăng cao không ít, chưa đến vài phút, trên trán cùng chóp mũi liền thấm ra một tầng mồ hôi.

“Thời tiết quái quỷ!” trong miệng nói linh tinh, căn bản không có ý thức được thời tiết Giang Thành biến hóa vô thường này đang biểu thị trong tương lai sẽ có một trận tai nạn trước đó chưa từng có, sẽ quét sạch toàn bộ tinh cầu xanh này.