Tận Thế Tới: Ta Dựa Vào Tiền Thưởng Để Dự Trữ Hàng Hóa

Chương 19: Mua Đất Xây Nhà

Ủy hội thôn Tiểu Khê.

Trưởng thôn Trương Hữu Phạm đang ngồi ở phòng làm việc nhìn tin tức thời sự, mặc dù chỉ là một trưởng thôn, nhưng dù chức vị chỉ to bằng hạt vừng thì cũng là quan đó, chỉ cần là quan, hiển nhiên có một chút mê luyến quyền lực.

Kỳ thật Trương Hữu Phạm ngày bình thường cũng không bận bịu, nhưng liền luôn yêu thích bưng lấy chén sứ uống trà ngồi ở văn phòng, nếu không liền ngẫu nhiên xuống đất nhìn xem các thôn dân bận bịu việc nhà nông.

Bạn già ông ấy thường xuyên đen mặt mắng gà rừng trong đất, suốt ngày liền nghĩ mình là phượng hoàng trên cao.

Nhưng mà Trương Hữu Phạm đối với cuộc sống như vậy làm không biết mệt, cho dù thôn trưởng hắn cũng hay tham gia đại hội đại biểu trong thành phố, nhưng cũng không có bất cứ khen thưởng hay huy hiệu gì.

Nhưng dù sao Trương Hữu Phạm đảm nhiệm thôn trưởng Tiểu Khê cũng gần 30 năm, một mực cẩn trọng, dẫn dắt mọi người trong thôn xây nhà, đường xá xi măng. Lại cố ý chạy tới thành phố mua một nhóm giống nông sản, mấy chục năm được mọi người thôn Tiểu Khê yêu quý ở đáy mắt, đối với vị trưởng thôn đức cao vọng trọng là rất kính trọng.

Bên này Lưu Khổng Minh đem người tới phòng làm việc, Trương Hữu Phạm đánh giá từ trên xuống dưới một phen, hỏi: “Cô nói cô muốn một lần nữa xây mới phòng ở? Cô xây phòng làm cái gì, theo tôi được biết Lão Tùng ở thành phố cũng không có thân nhân nào, cô gái nhỏ như cô không lẽ muốn về thôn chúng tôi sinh hoạt?”

Lão Tùng qua đời mấy năm trước từng nhắc tới cháu mình ở thành phố phát tài, còn cô chắt gái xinh đẹp thi đậu đại học trọng điểm gì đó, gặp người liền khoe khoang. Người trong thôn đã sớm nghe chán rồi, liền ngay cả thôn trưởng cũng không có hoài nghi thận phận Cố Đồng Vãn.

Chẳng qua là hắn cảm thấy buồn bực khi đem người tới, đang yên đang lành một người thành phố, còn là người sinh viên đại học, làm sao lại nghĩ đến chạy đến thôn bọn họ mua đất?

Dù Trương Hữu Phạm cho rằng thôn Tiểu Khê bọn họ cảnh sắc ưu mỹ, nhưng vị trí địa lý lại không phải đặc biệt tốt, phía trước vây quanh đồi núi, phía sau lại là một mảng lớn rừng rậm nguyên sinh, giao thông một chút cũng không thuận lợi.

Khoảng cách đi lại thôn trấn chỉ có hơn tám mươi cây số, nhưng cũng bởi vì đường núi gập ghềnh liền phải lái xe không sai biệt lắm 2 canh giờ, ít năm trước đây trong thôn mới thông đường cái.

Cũng bởi vì hoàn cảnh địa lý đặc biệt, Tiểu Khê bọ họ nhiều năm như vậy cũng không được đánh giá là thôn trọng điểm, thậm chí hàng năm chính phủ phát xuống ngân sách cũng rất ít, vì thế không ít người trẻ tuổi không thể không ra ngoài làm công.

Trước mắt cư dân trong thôn trên cơ bản đều là 40, 50 tuổi đến bảy tám chục tuổi chiếm đa số.

Bởi vì thôn nghèo, bị các thôn xung quanh ghét bỏ, có nhiều gia đình cũng không nguyện ý đem nữ nhi gả đến trong thôn. Nam thanh niên trẻ vì tìm đối tượng chỉ có thể tụ tập ra ngoài làm việc, cuối cùng đều ở bên ngoài an cư lập nghiệp, đa số thổ địa trong thôn cũng đều là người già trông giữ.

Cho nên Trương Hữu Phạm cảm thấy ý tưởng mua đất của Cố Đồng Vãn khác hẳn người thường.

Cố Đồng Vãn gặp thái độ thôn trưởng không thích hợp, lập tức lại nhỏ giọng nói ra: “Thôn trưởng là lo lắng cháu không có tiền sao, cái này không cần lo lắng, cha mẹ lưu cho cháu một chút tiền.

Mà bản thân cháu đối với hạng mục nghiên cứu nông nghiệp cảm thấy rất hứng thú, trước đó môn học đại học cũng chính là ở phương diện này. Liền suy nghĩ tại nông thôn mua một miếng đất gieo trồng nông sản, mặt khác không khí nông thôn trong lành thoải mái, không giống trong thành, tràn đầy khói bụi ô tô cùng khí thải nhà máy.”

Cô lúc nói chuyện, ánh mắt khẩn thiết, cứ lẳng lặng như vậy nhìn xem Trương Hữu Phạm. Lưu Khổng Dân lập tức cầm tẩu hút thuốc gõ gõ trên bàn công tác.

“Thôn trưởng, cô gái nhỏ cũng không có gì ý đồ xấu, mà lại đầu năm nay cũng không phải ai cũng muốn chen chúc trong thành, trình độ ở đó cao, áp lực cũng lớn, thôn dân của chúng ta có thể ra bên ngoài chạy, liền không có ai nguyện ý trở về. Lại nói, cô dù gì cũng là con gái của cháu trai Lão Tùng, coi như người một nhà thôn Tiểu Khê, dù sao nhà Lão Tùng vẫn ngụ ở nơi đó, cô ấy thật muốn trở về ở cũng không có gì quan hệ.”

Ngón tay Trương Hữu Phạm gõ gõ một chút ở trên bàn, tỉ mỉ đánh giá Cố Đồng Vãn.

Dáng dấp cô gái đẹp mắt, làn da trắng nõn, ngũ quan đẹp đẽ, xem xét là được người nhà nuông chiều lớn lên, hắn lo lắng ngày sau cô gái đi vào trong thôn lại dung hợp không được thói quen sinh hoạt nơi này.

Cố Đồng Vãn nhìn qua lông mày Trương Hữu Phạm gấp vặn có một chút thư giãn, thế là rèn sắt khi còn nóng, tranh thủ thời gian lại nói “Thôn trưởng, cháu không chiếm tiện nghi của thôn, mặc dù phòng ở thuộc về ông chú của cháu, nhưng cháu vẫn là quyết định mua, thuận tiện còn muốn mua một khối đất nhỏ bên cạnh, về phần giá tiền đều dễ dàng thương lượng.”

Trương Hữu Phạm ngón tay gõ gõ từng cái một theo tiết tấu trên bàn, nhìn như đang suy nghĩ, nhưng trên thực tế nội tâm đã có lay động.

Mặc dù hắn thấy không ai có việc lại chạy đến núi địa phương này dùng tiền mua phòng ở, còn lại là căn phòng rách nát nửa sụp đổ.

Hàng xóm sát vách cũng là lo lắng, nếu lại xuống một trận mưa to làm toàn bộ xói lở, đến lúc đó nhà bọ họ lại bị liên lụy, đứng mũi chịu sào. Tự nhiên càng ước gì có người đến giải quyết chuyện này, không quan tâm là phá dỡ hay xây lên phòng ở mới.

Cuối cùng chậm rãi gật đầu, “Vậy được rồi, bản thân cô nghĩ kỹ là được.”

Kết quả chuyện Cố Đồng mua đất xây phòng tiến hành rất thuận lợi, nhờ thôn trưởng tự mình cho đóng dấu, lại dẫn người đi mấy đơn vị trên trấn làm giấy tờ chuyển nhượng đất đai.

Bởi vì Cố Tùng đã qua đời, hắn không có thân nhân tại bổn thôn, cho nên trước mắt sẽ do thôn quản lý, bất quá thôn trưởng người thật không tệ, tự mình dẫn cô đi làm các loại thủ tục, nhưng bởi vì dựa theo truy trình còn cần ít nhất hai tuần mới hoàn thành chuyển nhượng.

Cố Đồng Vãn ngược lại không sốt ruột, dù sao trước mắt trong tay cô còn không có tiền, có thể nói trước rồi lại đưa tiền sau.

Thôn trưởng ngược lại là có trách nhiệm, trước khi đi thôn trưởng ngập ngừng nói: “Vãn Vãn, không phải ta lừa gạt cháu, mặc dù đất này là Lão Tùng lưu lại, nhưng bây giờ người cũng không có ở đây. Thời điểm ra đi hắn cũng không có sang tên cho ai, cho nên trên danh nghĩa mảnh đất này vẫn là thuộc về đại đội trong thôn.

Cháu muốn xây lên phòng không phải không được, đoán chừng lấy danh nghĩa cháu có thể mua lại đất này, như vậy mới sẽ không để người khác mượn cớ. Vạn nhất tầm mười năm sau thôn Tiểu Khê chúng ta cùng thôn bên cạnh bị chính phủ trưng dụng phá dỡ, cháu có cái giấy tờ sở hữu đất trong tay cũng có thể phân đến một chút tiền, đừng đến lúc đó một chút tiền bồi thường cũng không có.”

“Thôn trưởng, chú yên tâm đi, lúc đầu cháu đã nghĩ tốt nhất vẫn muốn mua xuống, dù sao gia gia cũng đã qua đời, khi ông ấy còn sống nhà chúng cháu đã không thể hiếu kính chiếu cố cho ông ấy.

Nào có vừa trở về liền nghĩ chiếm lấy phòng ở, tính toán mua lại, ngược lại trong lòng dễ chịu một chút. Bất quá chỉ là tiền mua đất tiền cần chờ một đoạn thời gian, nhưng là cháu chắc chắn sẽ không thiếu một phân nào cho thôn.”

Trương Hữu Phạm khoát tay lia lịa chặn lại,“Chuyện tiền không gấp gáp, cháu cô gái nhỏ cũng không dễ dàng, các loại thủ tục chuyển nhượng làm xong lại nói.”

Chuyện này cứ như vậy định xuống, tin tức chuyển nhượng nhà Cố Tùng lập tức truyền khắp toàn bộ thôn Tiểu Khê.

Đại bộ phận thôn dân đều thật tò mò cô gái thành phố nghĩ như thế nào lại muốn xây phòng ở thôn Tiểu Khê, nhưng cũng không có biểu hiện quá bài ngoại.

Dù sao người dân thôn Tiểu Khê mặc dù rất đoàn kết, nhưng vẫn rất chú trọng giá trị truyền thừa. Cố Tùng mặc dù người không còn ở đây, nhưng trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy nhà kia nên thuộc về cháu trai nhà Cố Tùng, nếu cháu trai không có ở đây, cái kia cho cháu chắt gái cũng là đạo lý hiển nhiên.

Xử lý xong sự tình tại thôn Tiểu Khê, ngày thứ hai Đồng Vãn liền chạy về Giang Thành, cô còn có một đống lớn sự tình cần xử lý a.