Tận Thế Tới: Ta Dựa Vào Tiền Thưởng Để Dự Trữ Hàng Hóa

Chương 9: Trương Đội Trưởng

Cố Đồng Vãn chưa từng nuôi thú cưng, là bởi vì khi còn bé không có điều kiện nuôi. Ngoài ra, mẹ nuôi có chứng viêm mũi, bởi vậy không cho phép trong nhà có bất kỳ lông động vật nào.

Cố Đồng Vãn chỉ nhớ rõ năm lớp sáu tiểu học, cô nhặt một con mèo hoang, mang về nhà. Lúc đó, trời mưa rất to, con mèo nhỏ màu quả quất, không đủ một tháng tuổi, đang co rúm lại nằm phía ngoài một cửa hàng rất hẻo lánh.

Điệu bộ cực kỳ đáng thương, thế là cho nó ăn một chút sữa bò, liền lặng lẽ đem giấu con mèo nhỏ bên trong quần áo về nhà.

Nhưng mà ai biết, không đợi ngày thứ hai cô chuẩn bị báo lại tình hình con mèo cho gia đình, đã trông thấy mẹ nuôi đang xụ mặt ngồi uống trà ở bàn cơm. Một bên cười lạnh nói đã ném con mèo con kia ra bên ngoài, một bên cảnh cáo cô về sau không nên tùy tiện nhặt bất cứ a miêu a cẩu về nhà.

Nghe vậy, Cố Đồng Vãn lao ra ngoài đi tìm con mèo con, còn mèo kia còn chưa đủ 1 tháng đã bị đông cứng chết trong ngõ hẻm.

Từ đó về sau, Cố Đồng Vãn liền không có nuôi bất luận động vật nhỏ nào, cho dù trông thấy con chó, con mèo đáng yêu, cũng nhiều nhất yêu thích rồi giấu tại trong lòng thôi.

Cô không cho rằng loại người như Trương Khoa trong lòng có gen phần tử tội phạm, lại sẽ có tâm tình nuôi hai con chó nhỏ, đuôi mắt lại bỗng nhiên quét đến một cái túi da ngay bên cạnh.

Cố Đồng Vãn kéo cái túi qua, sau khi mở, bỗng nhiên hít vào một ngụm khí lạnh.

Thình lình phát hiện bên trong thế nhưng lại là các loại da lông động vật, tìm kiếm xuống chút nữa còn có thể sờ đến chế phẩm ngà voi lạnh lẽo.

Nguyên lai trong những năm Trương Khoa lưu lạc, sinh hoạt cũng không có nhàn rỗi, vẫn đang làm sinh ý vận chuyển các loại động vật hoang dã quý hiếm.

Cố Đồng Vãn tự nhiên là không có khả năng cầm những vật này. Dù sao cô đã báo lên trên, bất quá thừa dịp cảnh sát còn chưa tới, Cố Đồng Vãn liền tiếp tục tìm kiếm trong phòng.

Trương Khoa sinh hoạt hết sức đơn giản, nhưng cũng không đại biểu hắn trải qua thời gian túng quẫn, đại khái làm loại buôn bán này thì sinh ý kiếm cũng không ít. Cô thế mà tìm được mấy ngàn đồng tiền mặt cùng vô số trang sức làm từ ngà voi trong ngăn kéo .

Cố Đồng Vãn không chút do dự thu thập những vật này đưa vào không gian. Nhưng cô cũng không có lấy đi toàn bộ, cô chỉ chọn lấy mấy món trang sức vụn vặt lẻ tẻ bên trong ngăn kéo, dù thế nào bên phía Trương Khoa mà xuất hiện nhiều nghi vấn, lộ ra bằng chứng nhiều quá cũng không tốt.

Nghe thấy còi cảnh sát vang lên dưới lầu, Cố Đồng Vãn biết cảnh sát đã tới.

Bên cạnh lại có hai chó con trợn to mắt nhìn chằm chằm vào mình, khiến lòng Cố Đồng Vãn hơi ngứa ngáy một chút, thì thầm trong miệng: “Đừng nhìn tao, thời điểm tận thế tao không có tâm tình lại nuôi sủng vật.”

Cũng không biết có phải hay không có thể nghe hiểu cô nói, hai con chó một đen một trắng than nhẹ một tiếng “Ngao ô”, đôi mắt như cặp bồ đào lại chứa đựng chờ mong cùng ủy khuất.

Cố Đồng Vãn ngón út chống trên đất giật giật, trong lòng nói với mình mau chóng di chuyển ánh mắt.

Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cảnh sát đại khái sắp đuổi tới.

Cố Đồng Vãn cắn răng mắng một câu “Đáng chết!”

Thời điểm cảnh sát chạy đến nhìn thấy Trương Khoa bị trói gô, miệng còn bị đút giẻ rách, hai cảnh sát trẻ tuổi liền hai mặt nhìn nhau.

Ánh mắt đội trưởng Trần Đội của khoa trinh sát hình sự rơi vào người nữ sinh trẻ tuổi phía trước. Mặc dù cô tóc tai xốc xếch nhưng ánh mắt lại hết sức thanh minh, ngồi xếp bằng trên mặt đất.

“Là cô điện thoại đến sao?”

Ngăn chặn nội tâm nghi vấn, Trần Đội kiên nhẫn hỏi.

Cố Đồng Vãn gật gật đầu.

Mấy cảnh sát trẻ đi theo Trần Đội đang đứng bên cạnh, điệu bộ bận rộn còng tay Trương Khoa, nhưng kì thực đều lắng tai nghe Trần Đội tra hỏi.

Trần Đội lia ánh mắt từ Cố Đồng Vãn sang Trương Khoa.

Trương Khoa cao chừng một mét bảy, dáng người cường tráng, trước đó còn là thành viên nòng cốt có chút danh tiếng của một tổ chức.

Hai năm trước, vụ án gϊếŧ chết ba thương nhân là do hắn ra tay, trước khi bị truy nã hắn cũng từng vì đánh nhau cùng ba người liền tiến đồn cảnh sát. Mà nữ sinh trước mắt bất quá cao một mét sáu mươi lăm, dáng người tinh tế, nhưng trong phòng này có vết tích đánh nhau rất rõ ràng......

“Vậy người này cũng là do cô chế ngự? Cô làm như thế nào?”

Trần Đội nhíu mày, vẫn như cũ, có chút không nguyện ý tin tưởng một nữ sinh yếu ớt có thể đánh thắng tội phạm truy nã hung ác.

Bờ môi cô khẽ nhúc nhích, trên thực tế một khắc cô báo cảnh sát đã sớm nghĩ tới cảnh sát sẽ đề ra nghi vấn. Thế là liền trả lời: “Từ ban công đi qua, lúc đó hắn còn đang ngủ, tôi thừa dịp thời điểm hắn còn chưa lấy lại tinh thần liền tập kích hắn, dùng cán rìu”, ngón tay chỉ chỉ đồ vật bên người.

Xem xét thấy trên mặt Trần Đội còn chút nghi ngờ, Cố Đồng Vãn lại nói “Người này tôi lướt qua tin tức có biết, cho nên nhận ra, tiền truy nã đến có 500.000 đúng không, chắc chắn có thể cầm tới số tiền kia sao?”

Trần Đội nhìn đến ánh mắt mong đợi của cô gái, trong lòng vừa sợ vừa nghi, nhưng trên mặt vẫn như cũ thật bình tĩnh, cuối cùng mới gật đầu:

“Có, cô một hồi đi cùng chúng tôi vào trong sở làm ghi chép, xác định không có vấn đề gì, sau đó chúng tôi sẽ báo lên cục thành phố, sẽ có chuyên gia liên quan đến tiền truy nã liên hệ cô.”

Tảng đá trong lòng triệt để buông xuống, cảm thấy tiền truy nã 500.000 sẽ không chạy đi đâu được, chỉ chốc lát sau cô liền tươi mừng rỡ.